Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-07-2020] Gần đây, một số sự việc xảy ra đã phơi bày nhiều chấp trước của tôi, đặc biệt là nghi tâm. Dưới sự dẫn dắt của các Pháp lý trong Pháp Luân Đại Pháp và qua tu luyện vững chắc, tôi đã trải nghiệm một cảnh giới mỹ diệu và rộng mở sau khi buông bỏ nghi tâm.

Nỗi ân hận suốt đời

Vài tháng trước, mẹ tôi, dì tôi và tôi đã tới tham dự một phiên tòa liên quan đến cô Lý, một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã đệ đơn kiện cảnh sát vì truy lùng và tạm giam bất hợp pháp. Nhưng khi chúng tôi đến đó, không có ai trong phòng xử án. Chúng tôi không biết thời gian của phiên xét xử đã thay đổi.

Khi nói chuyện với cô Lý, tôi nhận ra cô ấy không hiểu rõ quy trình của phiên xét xử tại tòa và cô ấy để mặc cho luật sư quán xuyến mọi việc. Tôi hơi có chút thất vọng và bây giờ thì hoài nghi liệu cô ấy có thể thắng kiện hay không. Tôi đã chia sẻ với cô ấy về kinh nghiệm của bản thân và ý tưởng về cách chuẩn bị cho phiên tòa.

Mẹ tôi và dì tôi có cùng suy nghĩ như tôi, nhưng chúng tôi tin rằng cô Lý đang làm điều đúng đắn và rằng chúng tôi nên hỗ trợ nỗ lực của cô bằng chính niệm. Phiên tòa đã được lên lịch lại. Một ngày trước phiên xét xử, tôi rất mệt và không muốn tham dự, vì vậy mẹ tôi và dì tôi cũng quyết định không tới.

Sau phiên tòa, cô Lý ghé thăm nhà tôi và hỏi tại sao chúng tôi đã không đến, vì cô ấy đã đặt chỗ cho ba chúng tôi. Tôi thực sự hối tiếc vì đã không xuất hiện. Cô Lý trông rất rạng rỡ. Cô nói rằng phiên tòa đã thành công. Luật sư của cô đã đưa ra lời bào chữa hợp lý và cô nói trôi trảy. Trông cô ấy khác hẳn lúc mà tôi gặp cô ngày hôm trước. Cô ấy cảm ơn chia sẻ của tôi và cho biết những lời của tôi đã giúp cô ấy rất nhiều. Cô cũng thừa nhận là đã thất vọng khi chúng tôi không có mặt tại tòa.

Tôi rất buồn và vô cùng hối tiếc sau khi cô rời đi. Đây là một bài học đáng giá cho tôi. Tôi đã không tin tưởng ở cô. Tôi bị đánh lừa bởi ấn tượng sai lầm của tôi đối với cô ấy. Tôi đã không suy nghĩ từ phương diện của một học viên và không hỗ trợ cô ấy trong khả năng của mình. Vì sự lười biếng và tâm an dật, mẹ tôi và dì tôi cũng không tới. Tại tôi mà gia đình tôi đã không tới phiên xét xử. Hướng nội sâu hơn, tôi thấy rằng sự không tin tưởng của mình đối với đồng tu đã khiến tôi mắc phải sai lầm đáng tiếc cả đời này.

Nghi ngờ đồng tu

Không lâu sau mẹ tôi cũng phải ra tòa. Thẩm phán là người hung hăng và đưa ra rất nhiều yêu cầu vô lý. Dì tôi và tôi không tự tin liệu chúng tôi có thể đại diện một cách đầy đủ cho mẹ hay không, vì thế chúng tôi đã thuê luật sư của cô Lý.

Sau khi nói chuyện với mẹ, tôi quyết định dì tôi sẽ hỗ trợ luật sư trong vụ kiện. Tôi biết đây là một cơ hội cho mình tu luyện. Tôi đã dốc sức cho vụ kiện của mẹ tôi và dành mọi thời gian rỗi để chuẩn bị. Tôi biết những vấn đề này khác của vụ kiện. Tôi biết rằng để đề cao, tôi cần phải buông bỏ nhiều chấp trước của bản thân. Dì tôi đã phối hợp với tôi và hỗ trợ tôi vô điều kiện. Dì liên tục phát chính niệm mạnh mẽ Tôi nghĩ đáng lẽ dì nên có cơ hội để đại diện cho mẹ tôi.

Mặc dù đã quyết định rồi, tôi vẫn lo lắng về dì tôi. Tôi lo sợ dì có thể làm không tốt. Tôi trở nên lo lắng và luôn nghĩ về vụ kiện và cố hết sức để có thể xét được mọi việc. Tôi lướt qua tất cả các câu hỏi mà thẩm phán có thể hỏi và chuẩn bị câu trả lời.

Tôi phát hiện ra vị luật sư không chân chính như tôi nghĩ. Anh ấy dường như dao động và không tin vào khả năng thắng kiện. Dì tôi cũng không chắc chắn. Chỉ có mẹ và tôi muốn đi tiếp với vụ kiện. Tôi trở nên hoài nghi và lo âu. Tâm trí tôi lúc nào cũng chạy đua và tôi lo lắng về mọi thứ. Tôi liên tục bảo mẹ nên và không nên nói những gì tại tòa. Tôi còn lo lắng hơn cả dì của mình. Tôi giải thích rõ với dì tôi rằng dì nên giữ vững quan điểm của mình và không bị ảnh hưởng bởi người khác. Tôi thậm chí còn sẵn sàng thay thế dì nếu dì không thể làm được việc đó. Tôi tìm những luật liên quan, tóm tắt nội dung và viết ra những gì nên nói trước tòa. Tôi đề nghị họ học thuộc những điều này.

Mẹ tôi là học viên lâu năm. Bà rất có chính niệm khi đối mặt với tà ác. Bà rất lý trí và có chứng cứ. Bà chưa bao giờ dao động. Nhưng tôi vẫn không tin bà và lo lắng rằng bà có thể không đưa ra được luận điểm chính tại tòa. Bà thấy tôi lo lắng nên nói: “Con hãy coi nhẹ đi. Mẹ biết nên nói gì. Đến lúc đó, Sư phụ Lý sẽ ban cho mẹ trí huệ.” Nhưng tôi nghĩ mẹ đã không dành nhiều nỗ lực vào vụ kiện và không quan tâm nhiều đến nó. Tôi càng trở nên lo lắng hơn. Dì tôi bảo tôi thay thế vị trí trợ lý luật sư của dì. Dì nói rằng dì thà phát chính niệm cho chúng tôi tại phòng xử án còn hơn.

Một buổi sáng khi đang luyện bài công pháp số 2, tâm trí tôi chạy loạn. Tôi nghĩ về bao nhiêu nỗ lực mà tôi đã bỏ ra cho vụ kiện và tôi đã lo toan mọi việc như thế nào. Tâm tôi nặng trĩu. Tôi cảm thấy thật bất công. Tại sao cả mẹ và dì tôi đều không quan tâm đến vụ kiện? Khi tôi sắp suy sụp, tôi hô lên: “Sư phụ!” Ngay lập tức, có bốn từ xuất hiện trong đầu tôi: “Ta tin vào con” Bỗng nhiên, tôi cảm thấy tốt hơn.

Khi đó tôi biết rằng trạng thái tu luyện của mình không tốt. Tôi nghĩ rằng mình sẽ giảm nhẹ áp lực đi khi thuê luật sư. Nhưng điều đó không đúng. Tôi tự hỏi có chuyện gì sai ở đây. Luật sư và thành viên gia đình tôi thấy rằng tôi đã cống hiến toàn bộ năng lượng và thời gian vào việc này. Không ai hoài nghi về những gì mà tôi đã làm.

Nhưng tại sao tôi lại không tin tưởng các đồng tu? Tôi không tin người này, người kia và nghi ngờ năng lực của họ. Thực ra, tôi đã không tín Sư tín Pháp. Tôi không tin mình là đệ tử của Sư phụ. Tôi không tin vào Pháp của Sư phụ “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)

Tôi không tin chắc rằng nếu học viên có ý muốn làm tốt, Sư phụ sẽ gia trì cho họ để làm tốt hoặc thậm chí tốt hơn.

Tin tưởng các đồng tu khiến mọi thứ suôn sẻ

Tôi đang đọc cuốn sách Giảng Pháp tại các nơi IX và dường như là Sư phụ đang giảng Pháp trực tiếp cho tôi. Tôi rất hào hứng. Tôi biết Sư phụ ở bên tôi mọi lúc và biết được các suy nghĩ của tôi. Ngài đã lấy đi các vật chất xấu là “bất tín” và “nghi hoặc” khỏi tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Mẹ tôi đang đọc tài liệu mà tôi chuẩn bị cho bà. Dì tôi cũng vậy. Dì đang nghĩ về việc làm thế nào để dì có thể phối hợp tốt hơn. Dì rất cố gắng để đáp ứng kỳ vọng của tôi.

Tôi đọc lời bào chữa của luật sư cho học viên. Lập luận rất chặt chẽ và có sức mạnh. Anh ấy không phải là người mà tôi đã biết ngày hôm trước. Bây giờ tôi có thể tin ở anh ấy.

Đột nhiên tôi nhận ra là không phải là các đồng tu, người thân của tôi và luật sư không có khả năng, mà là sự đa nghi của tôi đã khiến mọi thứ tôi gặp dường như không đáng tin. Sự bất tin và hoài nghi của tôi làm cho những người khác cảm thấy không thoải mái.

Mẹ tôi và dì tôi nói rằng tôi đã đề cao. Dì tôi thấy nhẹ nhõm và nói: “Dì đã không nói với cháu rằng dì cảm thấy thật là mệt. Dì đã lo sợ rằng dì sẽ không làm tốt và không đạt tới tiêu chuẩn của cháu. Nếu cháu không cư xử như trước, dì sẽ làm tốt hơn. Sư phụ sẽ gia trì cho dì.” Dì đã chia sẻ suy nghĩ của mình, tôi cảm thấy suy nghĩ đó rất hợp lý. Tôi đã đè nén họ và đè nén trí huệ của họ.

Tôi nói với họ: “Con tin rằng Sư phụ nhất định sẽ gia trì cho cả mẹ và dì và cũng sẽ gia trì cho con. Con tin vào mẹ vào dì và luật sư. Con tin vào thẩm phán. Con tin rằng thẩm phán sẽ đưa ra quyết định đúng một khi ông ấy biết chân tướng.”

Chúng tôi chia sẻ thể ngộ về phiên tòa. Các học viên không có kẻ thù. Chúng ta không muốn đánh bại họ hoặc chiến thắng họ. Chúng ta nên thể hiện phong thái của một người tu luyện. Họ bị mê lạc trong xã hội hỗn độn và hùa theo mà bức hại các học viên. Qua phiên xét xử, họ có cơ hội gặp các học viên và biết chân tướng để họ có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn và có tương lai tốt đẹp. Đây mới là mục đích của phiên tòa.

Thái độ của vị thẩm phán đã hoàn toàn thay đổi sau khi chúng tôi nói. Ông ấy không còn đề cập tới những yêu cầu vô lý mà ông đã đưa ra cho chúng tôi trước đó. Ông ấy chỉ cười khi gặp chúng tôi. Bị cáo đã gửi tài liệu của họ một cách nhanh chóng. Từ nội dung tài liệu, họ không có ý xấu gì cả. Gia đình những người tu luyện của tôi đã phối hợp tốt trong vấn đề này. Luật sư đã cố gắng hết mức để chuẩn bị cho vụ kiện.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Tôi nhận ra rằng tin tưởng, là một loại cảnh giới và còn là một loại ý chí. Tôi tin vào người khác không phải vì họ đáp ứng được kỳ vọng của tôi mà bởi vì tôi tin vào Sư phụ Lý. Tôi biết rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tin rằng Sư phụ chăm sóc chúng tôi và an bài mọi thứ cho chúng tôi.

Một buổi chiều mưa, khi đang ngồi trên ban công, tôi nhìn thấy một cầu vồng trên bầu trời với bảy sắc rực rỡ. Tôi hoàn toàn thấy thoải mái từ trong sâu thẳm. Đây là lần đầu tiên tôi có thể cảm kích mọi thứ xung quanh mình bằng một thái độ tích cực. Tôi cảm thấy mình dung hòa với vạn vật và nhận ra rằng sinh mệnh thực sự có thể đạt đến mỹ lệ và nhẹ nhàng như vậy.

Gánh vác trách nhiệm

Tôi đã từng nghi ngờ hết thảy mọi việc. Tôi muốn kiểm soát mọi thứ và đảm bảo mọi thứ được hoàn thành theo yêu cầu và tiêu chuẩn của tôi. Thế nhưng tôi không sẵn lòng chịu trách nhiệm cho kết quả của quyết định của mình. Khi đối diện với mâu thuẫn hoặc những thay đổi đột ngột, tôi không đưa ra được quyết định ngay lập tức. Tôi đã không nhanh chóng ra quyết định.

Thực ra, nhiều lần tôi đã để mẹ tôi ra quyết định cho tôi để tôi sẽ không phải chịu trách nhiệm về kết quả. Tôi chỉ đứng sau mẹ nhưng lại muốn kiểm soát mọi thứ và nghi ngờ tất cả.

Tôi hồi hộp và đa nghi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ lòng. Tôi không đánh giá cao ai hoặc bất kỳ cái gì. Ngay cả bạn thân nhất của tôi cũng tức giận với tôi vì tôi không tin họ. Tôi sống thận trọng và nghĩ nhiều trước khi ra quyết định để tránh gặp phải vấn đề. Mẹ tôi nói rằng tôi giống như một bà già và dò dẫm từng bước. Tôi không ngay thẳng hay bộc trực.

Thảo nào tôi luôn cảm thấy mệt. Thực ra, tôi nghi ngờ chính mình và không tin vào bản thân. Là một học viên, về cơ bản có thể tôi đã không tín Sư tín Pháp. Vì vậy tôi có tâm lý và hành vi mâu thuẫn.

Vài ngày sau, thẩm phán nói với tôi rằng phiên xét xử có thể bị hoãn và hỏi ý kiến tôi. Tôi nói với ông ấy rằng chúng tôi mong chờ vụ việc sẽ bị xét xử theo như kế hoạch. Lần này, tôi tin tưởng vững vàng.

Đây là một quyết định nhỏ, nhưng tôi cảm thấy mình đã thay đổi. Tôi đưa ra quyết định và chịu trách nhiệm cho việc đó. Tôi không đẩy trách nhiệm cho người khác.

Sư phụ đã giúp tôi nhận ra vấn đề của mình thông qua những tình huống như thế này. Các Pháp lý đã dẫn dắt tôi học được cách tin tưởng người khác và trở thành người khoáng đạt và thản đãng. Con xin tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/14/-408992.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/10/187755.html

Đăng ngày 26-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share