Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Tây

[MINH HUỆ 29-9-2006] Tôi tu luyện với thiên mục mở. Tôi thường thấy những cảnh tượng từ các không gian khác, và tôi kể lại cho các bạn đồng tu nghe. Bốn năm trước một học viên kêu tôi viết xuống điều mà tôi nhìn thấy. Lúc bấy giờ tôi nghĩ, “Khả năng viết lách của tôi không khá, tôi phải bắt đầu làm sao và kết thúc làm sao?” Bị cản trở bởi chính các quan niệm cũa tôi, tôi cuối cùng không viết gì cả.

Tháng tư này, một bạn đồng tu khác kêu tôi viết các kinh nghiệm của tôi. Lần này tôi bị cảm động và muốn viết xuống một điều gì, nhưng tôi bị can nhiễu ngay. Tôi bắt đầu làm việc phụ trội về đêm và không gì được êm ả; sếp tôi nóng nảy với tôi và có nhiều vấn đề gia đình hơn mà không có lý do gì chính đáng. Tôi hết sức mệt mỏi, và tôi tự nghĩ, “Tôi sẽ không viết gì bây giờ, tôi chờ thêm.” Hai tháng nữa trôi qua.

Tuần vừa rồi trong lúc chia sẻ kinh nghiệm, một số bạn tu lại nhắc nhở, chúng ta phải viết các kinh nghiệm tu luyện và những điều chúng ta ngộ được trong các năm qua, và tôi lại được nhắc nhở về bài viết mà tôi có ý viết. Một vài ngày sau tôi bắt đầu bài viết này, và tôi cũng thêm vào câu này: “Lần này tôi nhất định phải xong.” Tôi vừa có ý nghĩ đó, một sự mầu nhiệm xảy ra. Tôi không có một ý kiến về cách sao viết và công việc tiến hành một cách rất nhẹ nhàng; chồng tôi và con tôi không gây trở ngại gì, và dùng thời gian buổi chiều và đêm, tôi xong bài viết nháp của tôi trong một ngày rưỡi. Qua kinh nghiệm này, tôi hiểu ra rằng khi mà chính niệm của chúng ta mạnh, thì không gì có thể can nhiễu đến chúng ta.

Các sinh mệnh mà tôi nhìn thấy nơi các không gian khác

Sư phụ đã nói tại các không gian khác mỗi vật chất là một sinh mệnh. Khi tôi lần đầu nghe điều này, tôi không có một sự hiểu biết thâm sâu. Sau đó cái ngày mà tôi nhìn thấy các sinh mệnh nơi các không gian khác, tôi hiểu được sự liên hệ giữa các không gian và của chúng ta, và tôi hiểu sự an bài tại các không gian khác các sinh mệnh trong không gian chúng ta.

Một ngày nọ tôi đang tập bài công pháp thứ hai tại nhà. Sau khi tôi nhập định, một bông hồng xuất hiện trước mắt tôi. Bông hồng dần dần nở ra, cho đến khi nó nở ra hoàn toàn, và tôi nhìn thấy bông hoa làm bằng bảy hoặc tám cô gái trẻ. Họ mặc đồ giống như các cô tiên; váy của họ bay phất phơ, và màu sắc của váy họ là đồng với màu sắc của bông hoa. Khi nhìn trong không gian này, chúng ta thấy một bông hoa, nhưng tại không gian khác đó là những cô gái với cái đầu của họ liền nhau, và bàn tay của họ để trên vai của họ. Họ đang quì gối và hợp cùng nhau; cái bông nở ra trong không gian này là những cô gái vươn thẳng cái lưng của họ trong một không gian khác. Mọi điều rất rõ ràng và đẹp đẽ.

Đối với những người sống trong thế giới mê này, sự thật của các không gian khác không thể được nhìn thấy, và họ không thể nhìn thấy các hình ảnh thật của các sinh mệnh tại các không gian khác, vì vậy họ luôn làm những điều xấu, và khi có người nói với họ sự thật, họ liền nghĩ đó là mê tín. Bây giờ họ làm đủ loại tội lỗi vì lợi ích cá nhân; họ cắt và chặt một cách vô ý thức vì họ không biết rằng đó là những sinh mệnh tại các không gian khác!

Các Pháp thân của Sư phụ và các vị thần hộ pháp

Một ngày kia vào tháng bảy 2001 trời rất nóng ở trong nhà, và tôi đang nướng đồ ăn. Sau buổi ăn, chồng và con tôi kêu tôi đi dạo với họ. Vì có sự dự tính tập công, tôi từ chối. Sau khi họ rời đi, tôi mở băng nhạc và bắt đầu tập công. Tôi vừa nhắm mắt thì tôi nhìn thấy Sư phụ đang đứng ngay trước mặt tôi và nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ. Lúc bấy giờ tôi rất sung sướng; tôi tự nghĩ tôi sẽ tu luyện tinh tấn và không để Sư phụ thất vọng. Trong một bầu không khí từ bi yên ả, tôi tập hết bốn bài công pháp đầu trong bình yên.

Trong những ngày sau đó, mỗi khi tôi làm tốt, tôi thấy nụ cười từ bi bình yên của Sư phụ. Khi tôi không làm tốt, Sư phụ sẽ ngồi yên tĩnh bên tôi, chờ đợi tôi nhìn nhận ra lỗi của tôi và sửa chữa chúng.

Một ngày kia tôi đang nói chuyện với chồng tôi và tôi thình lình nhắc đến một vấn đề khó khăn tại sở làm. Lúc bấy giờ tất cả cái cảm giác bất công và tức giận xuất hiện và nước mắt tôi chảy dài không kềm chế được. Trong khi tôi lau nước mắt, tôi lại nhìn thấy Sư phụ. Ông mặc đồ vàng, đôi mắt của Ông nhắm và Ông ngồi bên tôi (không nhìn tôi). Tôi thình lình hiểu ra rằng tôi sai.

Tại sao tôi muốn khóc? Đó phải chăng là một chấp trước mạnh mẽ? Tôi chấp trước vào lấy đồ của những người khác, vào tiếng tăm của tôi và cách người ta nhìn tôi. Phái chăng đó là hành vi của một người tu? Sư phụ đã nói,
”Toàn bộ quá trình tu luyện của một người tu là một quá trình không ngừng buông bỏ các tâm chấp trước con người.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi hiểu ra điều này, tôi cảm thấy sự giận dữ và cảm giác bị đối xử bất công của tôi ngay tức khắc biến mất, và cơ thể của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn và nước mắt tôi ngừng chảy.

Trong bài giảng của Sư phụ nói rằng mỗi học viên Pháp Luân Đại Pháp có một Thần Hộ Pháp bên cạnh. Một ngày kia trong khi tôi đang tập công, tôi nhìn thấy một số Thần Hộ Pháp. Có bốn Đại Giác Giả cầm những cái khiên vàng và mặc áo giáp vàng. Họ mang một thứ khí giới mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Họ rất to lớn và xem rất dũng mãnh. Họ đứng một hàng dài bên phía trái của tôi. Khi tôi lần đầu nhìn thấy họ, tôi không biết là điều gì. Sau này tôi thường nhìn thấy họ khi tôi tập công. Tôi thình lình hiểu ra rằng Sư phụ đã an bài các Đại Giác Giả đó hành động như những hộ Pháp cho chúng ta. Thích ca Mâu ni an bài Thiên long Bát bộ cho các đệ tử của Ông. Ngày nay Sư phụ từ bi đã an bài các thiên binh và thiên tướng để hộ Pháp – thật là một điều vinh hạnh lớn!

Chúng ta thật sự là những chúng sinh được ân huệ lớn nhất trong vũ trụ. Chúng ta phải thật sự tu luyện, hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chúng ta, đi theo Sư phụ và viên mãn.

Phật Đạo Thần đang nhìn xem các học viên Đại Pháp

Tại các không gian khác, các Phật Đạo Thần chú ý đặc biệt đến các học viên Đại Pháp. Một lần tôi ngồi trên chiếc giường đan áo trong khi tôi lắng nghe Sư phụ dạy Pháp (Tôi biết làm như vậy là không đúng). Khi một bên mặt băng sắp xong, tôi nhìn lên và thấy một vị Bồ tát. Bà ngồi xéo tôi, mặc một bộ đồ làm bằng ánh sáng màu trắng. Bà xem rất trẻ, vào khoảng 16 – 17 tuổi. Trong khi tôi nhìn bà, bà nói chuyện với một vị Thần khác, sau đó bà nhìn xuống và bàn tay bà chỉ về một không gian thấp hơn.

Ngoài các vị Phật, các vị Thần cũng chú ý rất nhiều sự tu luyện của các học viên Đại Pháp. Tôi nhớ một lần trong khi tôi tập công, tôi nhìn thấy một vị Phật; ông ta rất vui vẻ và thân ông ta bằng vàng. Ông vẫy tay và mỉm cười trong khi ông nhìn tôi tập công. Lúc bấy giờ tôi tự nghĩ, “Tôi sẽ không bị can nhiễu bởi ông.!’ Tôi càng nghĩ như vậy, ông càng cười, và ông tiếp tục gật đầu. Hình như có một số Phật mà tôi không biết tên ở cạnh các học viên Đại Pháp và nhìn xem họ tập công.

Một lần tôi nhìn thấy một vị Phật trong khi tôi tập công (tôi chỉ có thể thấy đầu của ông). Đầu tiên có một thứ ánh sáng chói lọi màu xanh và sau đó tôi nhìn thấy một cuộn cuốn lên từ từ, tiếp theo là một gương mặt một người đàn ông. Mặt ông ta dài. Làn da sáng của ông ta rất mịn. Các lỗ chân lông không dễ thấy và ông không có râu. Ông đang nhìn chăm chú tôi đang tập công. Tôi bị chấn động và tự nói với mình, “Tôi là một đệ tử của Sư Phụ Lý Hồng Chí.”

”Phật nào, Đạo nào, Thần nào, ma nào, đều chớ có mong động được cái tâm của tôi’, như thế nhất định có [hy] vọng sẽ thành công.” (Chuyển Pháp Luân)

Ông ta nhìn tôi một hồi rồi biến mất.

Khi tôi nhìn thấy những điều đó tôi không nghĩ nhiều về chúng và tôi chỉ nói lại cho các bạn đồng tu một cách vui vẻ, nhưng khi tôi viết xuống các điều đó tôi thật sự cảm thấy rằng các bậc trên cao tầng tại các không gian khác rất hâm mộ các học viên Đại Pháp, và đồng thời họ theo dõi chặt chẽ mỗi lời nói và hành động của học viên Đại Pháp. Nếu khi các vị học Pháp mà không đồng hoá với Pháp, một vị Bồ tát sẽ chỉ tay vào chư vị và nói, “Hãy xem kìa, các người tu tại cõi thấp học Pháp như vậy đó!” Các Phật còn nghiêm khắc hơn, họ đứng bên cạnh các vị để xem các vị có thể bị can nhiễu không và nếu chư vị có nhớ lời dạy của Sư phụ về sự tu luyện cần phải chuyên nhất. Quả vị mà học viên Đại Pháp sẽ đạt thành là rất cao, vì vậy yêu cẩu đối với họ cũng rất cao.

Điều tôi nhìn thấy tại các không gian khác khi phát chính niệm

Có một thời gian, các học viên Đại Pháp phát chính niệm dồn dập 24 giờ trong ngày về hướng tên đầu đảng tà ác. Khi tên đó xuất hiện trong không gian chúng ta, tôi nhìn thấy cái miệng của y, giống như cái miệng một con cóc, nói lời giả dối không ngừng. Tôi tự nói, “Tiêu trừ tên tà ác này.” Khi tôi vừa đọc xong khẩu khuyết, tôi nhìn thấy rất nhiều những vật tròn như bông tuyết bay ra từ thân tôi và đậu trên thân tên đầu ác, khiến nó không bao lâu trở thành một bộ xương; sau đó nó bể ra từng mảnh và rơi xuống đất.

Một lần khác, trong khi tôi phát chính niệm, tôi nhìn thấy thân tôi trở thành một vị Phật vĩ đại khi tôi vừa đọc xong khẩu khuyết. Tôi ngồi trên trời, và nhiều người giống như những thầy tu Phật đi qua dưới chân tôi và sau đó ngồi xuống trong một không gian đầy mây mù, bàn tay của họ đưa thẳng trước ngực như tôi. Sau đó trời tối đen, và nhiều đám mây đen to quay quần và chụp xuống chúng tôi, và tôi hiểu rằng đó là tà ác đến. Tôi hướng công năng của tôi về nó, và có nhiều vị Thần khác bên cạnh tôi tham gia vào trận đấu. Sau cuộc sấm chớp và mưa to, bão chấm dứt và trời sáng lại và trở nên xanh với những đám mây trắng, lầu đài gác tía xuất hiện trong phong cảnh bình yên sáng sủa. Mọi nguời chạy trên đồi núi và đồng ruộng. Tất cả đều vui ca mừng chiến thắng, và tôi hiểu rằng nhiều sinh mệnh đã được cứu.

Mỗi lần tôi phát chính niệm là một trận đấu cam go tại các không gian khác. Vì chúng ta thăng tiến, cấp của các học viên Đại Pháp càng ngày càng cao và khả năng của họ càng mạnh. Các công năng mà họ phát ra là có lúc như là một cuộc nổ của trái bom nguyên tử sức mạnh kinh khiếp của chúng cũng hệt như một đám mây nấm, và nó có thể mau lẹ làm sạch một khu vực rất to lớn.

cựu thế lực mà tôi đã nhìn thấy

Vào năm 2003 tôi trở lại nơi làm việc cũ của tôi và dùng cơ hội để giảng thanh chân tướng cho các bạn sở. Trong một thời gian tôi làm ‘ba điều’ một cách suôn sẻ. Sau khi tôi giảng rõ sự thật và nói với họ rằng thoái ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) và các tổ chức liên hệ sẽ bảo an cho gia đình họ, một trong các bạn đồng sở của tôi hướng dẫn gia đình anh ta viết lời tuyên bố thoái ba tổ chức Đảng Cộng sản. Anh ta cũng khuyên họ học Chuyển Pháp Luân và học năm bài công Pháp.

Một đêm tôi có một giấc mộng trong đó có nhiều người trong gia đình tôi và người bạn đồng sở đó. Họ đang đứng nơi đó nói chuyện, từng nhóm hai hoặc ba người. Thình lình tôi nghe có người gọi tôi, nói rằng Sư phụ đến. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Sư phụ đi vào nhà tôi, mọi người kể cả người đồng sự vây quanh Sư phụ. Sư phụ ban cho mỗi người một Pháp Luân (kể cả người bạn đồng sự của tôi), và tôi chạy đến và quì xuống trước Ông, khóc. Tôi quì lạy Sư phụ và nước mắt tôi chảy không ngừng.

Tôi nhìn lên Sư phụ và nói qua nước mắt, “Sư phụ, các học viên Sơn Tấy nhớ Sư phụ lắm!” Sư phụ nhìn tôi từ bi và nâng tôi lên, sau đó Ông nhìn vào nơi xa và nói, “Học viên Sơn Tây làm rất tốt.” Nghe lời này tôi có những cảm tính lẫn lộn. Lúc bấy giờ tôi nhìn thấy nhiều cựu thế lực quanh tôi, họ nhìn tôi từng người một một cách lạ lùng; “Được rồi, chư vị có thật sự nhớ Sư phụ của chư vị lắm không?” Lúc bấy giờ tôi mới hiểu ra rằng tôi đã không học bình tâm lại khi tôi đọc Pháp, và tôi không có kính trọng đủ Sư phụ của tôi (Tôi không có để lại các sách Đại Pháp của tôi trở lên kệ tủ sau khi đọc xong, và tôi đọc sách trên giường ngủ). Khi tôi gặp khó nạn tôi không nghĩ đến Sư phụ ngay, và thay vì đó tôi cố tìm cách giải quyết vấn đề giống như một người thường. Lúc bấy giờ tôi còn không biết hỗ thẹn. (Khi người thường làm điều xấu, họ nghĩ không ai biết. Họ không biết rằng mọi điều chúng ta làm đều rõ rệt tại các không gian khác; mọi người đều biết, và khi thời đến, toàn thể quá trình các sự việc đều có thể được nhìn thấy như một phim chiếu bóng và nó giống như điều mà người ta nói là chứng cớ rành rành). Tôi chỉ cảm thấy rằng tôi không làm tốt đủ và tôi không xứng đáng có mặt nơi đó.

Tôi chợt tỉnh giấc và tôi rất buồn và đầy hối tiếc. Tôi hối tiếc sự kiện là sự tu luyện hằng ngày của tôi không đủ vững, và tôi hối tiếc sự kiện là tôi không kính trọng Sư phụ và Đại Pháp đủ trong các sự việc của tôi. Khi một sinh mệnh thật sự hối hận, nó là đau xót vô cùng!

Tôi hy vọng rằng các bạn đồng tu sẽ vui lòng chỉ cho tôi những gì không đúng mà tôi có thể đã viết xuống do vì sự hiểu biết hạn chế của tôi.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/9/29/138883.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/10/15/78980.html

Đăng ngày 19-10-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share