Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-07-2020] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc đủ các loại bệnh như viêm thận, viêm túi mật, thoái hoá đốt sống cổ và thắt lưng, và suy nhược thần kinh. Trong một thời gian dài, tôi không thể ngủ ngon hay tự chăm sóc được cho bản thân.

Mùa hè năm 1996, tôi mổ cắt bỏ khối u lao trong ngực trái. Lúc đầu, bác sĩ cho rằng đó là u lành, nhưng khi phẫu thuật thì phát hiện đó là ung thư giai đoạn cuối. Khối u đã bị hoại tử và thậm chí còn ảnh hưởng, khiến xương sườn của tôi chuyển thành đen. Bác sĩ chỉ cắt bỏ phần thịt bị thối rữa và hai mảnh xương sườn màu đen trước khi khâu vết mổ lại.

Sau khi phẫu thuật được sáu ngày, ngực tôi bị đau dữ dội. Vết thương nứt ra, chảy máu và dịch tiết ra cho thấy tôi đã bị nhiễm trùng. Bác sĩ kinh ngạc còn con trai tôi thì gần như ngất xỉu. Bác sĩ nói bởi vì đó là khối u lao, nên không có khả năng mọc ra thịt mới và vết thương cũng không thể lành. Ông ấy không có bất kỳ giải pháp nào nên chỉ đơn giản là làm sạch vết thương và thay băng gạc cho tôi cách hai ngày một lần.

Lúc đó tôi rất yếu và bị ngất xỉu vài lần trong ngày. Bác sĩ bảo người nhà tôi rằng chẳng còn hy vọng gì nữa và tôi chỉ còn sống được khoảng hai hoặc ba tháng. Tôi cũng cho là vậy và nghĩ mình sẽ chết tại nhà. Tôi tự ý về nhà mà không cần xin phép bác sĩ. Về đến nhà, toàn thân tôi sưng lên. Tôi không thể ăn hoặc tiêu hóa bất cứ thứ gì, kể cả thuốc. Tôi thực sự sắp chết.

Tôi chỉ mới 44 tuổi và có hai con nhỏ, con trai đang học cấp hai và con gái chỉ mới 6 tuổi. Thật khó để ra đi, nhưng tôi có thể làm gì hơn? Một hôm, sau bữa tối, tôi nghĩ có lẽ mình sắp sửa ra đi nên nhờ người nhà đưa ra ngoài lần cuối cùng. Ngay khi chúng tôi ra đến đường cái, thì một đồng nghiệp của tôi đi ngang qua. Cô ấy chào tôi: “Lâu quá không gặp. Dạo này chị sao rồi?”

Tôi nói: “Chị bị bệnh, em à.” Đồng nghiệp nói: “Em đang trên đường đi xem băng giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Công. Pháp Luân Công mang lại rất nhiều lợi ích sức khỏe, chị có muốn đi không?” Ngay lập tức tôi quyết định tham gia cùng cô ấy và xem băng giảng Pháp.

Nơi chiếu băng giảng Pháp của Sư phụ ở ngay sát nhà tôi. Căn nhà chật kín người, và mọi người đều ngồi vắt chéo chân. Tôi quá yếu để có thể ngồi xuống nên một học viên là người đã mở băng video đem ra một cái ghế xếp để tôi có thể dựa lưng vào cho thoải mái hơn. Sau khi xem bài giảng được một nửa thì tôi không thể chịu đựng cơn đau thêm nữa nên tôi đi về nhà.

Sau đó tôi bị tiêu chảy đi phân lỏng và đỏ. Hai ngày sau, tôi đi vệ sinh nhiều lần. Nhưng tôi không cảm thấy khó chịu trong người. Lúc đó tôi không biết rằng kỳ thực Sư phụ Lý đang tịnh hóa cơ thể cho tôi.

Sau bữa tối, một người bà con là học viên Pháp Luân Công đề nghị tôi đi xem băng giảng Pháp thêm một lần nữa. Anh ấy khuyên rằng tốt nhất là lần này tôi nên xem loạt băng giảng Pháp từ đầu đến cuối. Đang xem bài giảng giữa chừng thì tôi cảm giác có sự chuyển động trong bụng dưới, cảm giác cơ thể thật nhẹ và dễ chịu. Tôi xem hết bài giảng ngày hôm đó và khi về nhà, người tôi không còn sưng nữa và tôi cũng có thể ăn được!

Sau đó, một học viên khác đến nhà tôi để hướng dẫn tôi tập năm bài công pháp và đem theo một cuốn Chuyển Pháp Luân. Lúc đó, tôi chỉ có thể đứng được hai phút bằng cách dựa vào tường. Thậm chí bài công pháp thứ nhất, Phật Triển Thiên Thủ Pháp, phải mất nhiều lần tôi mới hoàn thành. Dần dần, sau một tháng, tôi đã có thể hoàn thành hết năm bài công pháp và tự chăm sóc bản thân. Không lâu sau, tôi có thể làm việc nhà bình thường trở lại.

Trong thời gian đó, tôi tiếp tục đến bệnh viện cách hai ngày một lần để thay băng gạc vết thương. Bởi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, nên thịt đã mọc ra và phát triển mỗi ngày. Mỗi lần đến bệnh viện, tôi đều yêu cầu dùng ít băng gạc hơn. Một hôm, cuối cùng thì vết thương cũng lành. Trước đó, bác sĩ đã nói rằng vết thương của tôi không thể lành, nên ông ấy khá ngạc nhiên trước kết quả này. Ông ấy hỏi tôi đã dùng cách gì để chăm sóc vết thương tại nhà. Tôi không biết trả lời sao bởi tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ sau này tôi mới nhận ra đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Sức khỏe của tôi tiếp tục cải thiện, và cuối cùng mọi thứ đã trở lại bình thường. Một người trên bờ vực sinh tử đã hồi phục hoàn toàn sau một tháng tu luyện Pháp Luân Công! Tin tức được lan truyền nhanh chóng đến bạn bè, và bà con của tôi và hết thảy họ đều nói đó là phép màu. Kết quả là một số bạn bè và người thân của tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, gồm có cả chồng tôi.

Sư phụ đã cứu tôi khi tôi đang trong cơn nguy kịch. Ngài đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai. Gia đình sắp sửa chia lìa đã được đoàn tụ và hai đứa con của tôi không phải xa mẹ.

Tôi không biết làm thế nào để có thể báo đáp ơn từ bi của Sư phụ và chỉ có thể tiếp tục học Pháp và luyện công tinh tấn. Tôi hành xử mọi việc dựa theo Pháp và xem danh lợi thật nhẹ. Tôi không đấu với người khác và cố gắng quan tâm và nghĩ cho họ.

Tôi đưa người mẹ 80 tuổi về nhà để chăm sóc. Thứ nhất là vì tôi đã khỏe lại; thứ hai là tôi cảm thấy mình nên chăm sóc mẹ như các anh chị đã làm. Mẹ tôi mắc nhiều bệnh. Tôi hướng dẫn bà luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công và đọc sách. Không lâu sau, bà đã khỏi mọi căn bệnh, tăng cân, và nước da trông sáng sủa, hồng hào. Mọi người nói bà nhìn như 60 tuổi, trong khi bà trong độ tuổi 80.

Tôi cũng tình nguyện làm phụ đạo viên cho điểm luyện công. Mỗi ngày, tôi đều đem máy phát nhạc MP3 ra công viên. Đầu tiên, tôi dựng băng rôn và các bảng giới thiệu. Khi đến giờ, tôi mở nhạc luyện công, chỉnh động tác cho học viên, và hướng dẫn học viên mới luyện công. Tôi đăng ký hai phòng tại nơi làm việc và bắt đầu một điểm luyện công mới ở đó. Tôi mua một màn hình TV lớn và đầu đọc đĩa. Chúng tôi đọc sách, luyện công và xem các băng giảng Pháp vào buổi tối. Khi ngày càng có nhiều người tham gia thì căn nhà chúng tôi cũng trở thành nơi các học viên đến đọc sách, chia sẻ kinh nghiệm và luyện công cùng nhau.

Tôi và chồng cũng mua TV và đầu đọc đĩa đến các khu vực nông thôn để giới thiệu Pháp Luân Công đến nhiều người hơn nữa. Chúng tôi ra ngoài sau bữa tối và về nhà sau khi buổi xem bài giảng kết thúc. Mỗi đêm chúng tôi đều về nhà sau 11 giờ khuya, nhưng không hề mệt mỏi chút nào. Trái lại chúng tôi cảm thấy khỏe khoắn và vui vẻ. Chúng tôi cũng mua các sách Đại Pháp để đưa cho các học viên đến học Pháp và luyện công.

Cháu nội của chị tôi mắc bệnh khi cháu mới một tháng tuổi. Cháu không thể nằm mà chỉ có thể ẵm dựng đứng, nếu không cháu sẽ không thở được và bị tím tái. Sức khỏe của cháu luôn ở trong tình trạng nguy hiểm và thuốc thang cũng không có tác dụng. Bởi chị tôi và gia đình chị tin tưởng vào Pháp Luân Công nên họ thấy nhà tôi là một trường năng lượng tốt và đưa cháu bé đến nhà tôi. Tôi tự tay chăm sóc cho cháu bé. Chúng tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ mỗi ngày. Ban đêm, tôi nằm xuống giường và đặt cháu trên vai. Không lâu sau, cháu hồi phục. Bây giờ cháu đã 20 tuổi và rất khỏe mạnh. Một lần nữa, gia đình tôi đã được chứng kiến huyền năng của Đại Pháp.

Năm thứ hai tu luyện Pháp Luân Công, tôi bị xe tông khi đang chạy xe đạp. Mặt tôi chỉ bị xây xát nhẹ, ngoài ra không có vết thương nào khác. Tôi biết chính là Sư phụ Lý đã cứu mạng tôi một lần nữa. Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/31/409828.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/17/186818.html

Đăng ngày 07-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share