Bài viết của Minh Trí, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-09-2020] Bài viết này lấy cảm hứng từ những suy ngẫm của tôi dựa trên một số việc đã xảy ra khi tôi vừa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Dì Triệu là một học viên cao tuổi từng tham dự các lớp giảng Pháp của Sư phụ. Bà rất kiên định và thành kính với Đại Pháp. Trước khi tu luyện Đại Pháp, bà bị liệt nửa người và phải nhờ người khác chăm sóc. Sau khi tu luyện Đại Pháp, bà có thể tự chăm sóc được cho bản thân, tự đi lại và thậm chí còn có thể nấu ăn và giặt giũ, đi chợ mua thức ăn. Chỉ có một vấn đề duy nhất là một trong hai tay của bà không hoạt động tốt.
Có lần, tôi trông thấy bà đang ngồi may quần áo. Bà liên tục làm đau bàn tay không khỏe kia của mình và nói: “Ta không muốn ngươi.” Vào thời điểm đó, tôi nghĩ bà mạnh mẽ và không muốn thừa nhận nghiệp chướng này. Sau đó tôi nhận ra qua lời giảng của Sư phụ rằng kiên cường là tâm lý của con người và không thừa nhận nghiệp bệnh không có nghĩa là từ bỏ cơ thể của mình.
Sư phụ đã giảng:
“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng tâm lý của dì Triệu là nguyên nhân thực sự gây ra bệnh cho dì. Sau đó dì ngã bệnh và lại không thể đi lại được nữa. Vợ tôi và tôi đã đến thăm dì, dì rất buồn và cho hay rằng mình không thể cử động được cả tay lẫn chân. Tôi đã động viên dì và nói rằng dì đã rất may mắn khi được dự lớp giảng Pháp của Sư phụ và dì chắc chắn sẽ khoẻ lại khi dì chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp.
Tôi đưa cho dì một chiếc lược và động viên dì hãy dùng cánh tay không khoẻ của mình để chải tóc. Dì nói rằng dì không thể đưa cánh tay đó lên đến đầu được. Tôi nói với dì rằng dì có thể làm được và đồng thời giúp dì cầm cánh tay của dì đưa lên trên đầu. Sau vài lần như vậy, dì đã có thể tự làm được. Dì rất vui mừng. Đã 20 năm kể từ khi dì không thể cử động được cánh tay này một cách thuận lợi, thì nay bỗng nhiên dì lại có thể chải tóc bằng chính cánh tay này của mình.
Có một dì khác cũng là một học viên. Bà cũng bị liệt trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vợ tôi đã giúp bà ấy đến điểm luyện công lần đầu tiên, khi đó bà ấy còn chảy nước dãi và không thể nói chuyện được. Cơ thể của bà ấy rất lệch, và hầu như không thể đứng thẳng. Sau khi luyện được một thời gian ngắn, cơ thể của bà đã thẳng lại. Tất cả các học viên ở điểm luyện công đều đã chứng kiến sự hồi phục sức khoẻ của bà.
Cuối cùng, bà có thể luyện công mà không gặp phải vấn đề gì. Bài công pháp thứ hai yêu cầu phải đưa hai tay lên cao và đưa hai tay lên đỉnh đầu. Bà không những đưa được hai tay lên đỉnh đầu mà còn có thể tạo thành một vòng tròn hoàn hảo. Tất cả mọi người đã nhìn thấy sự thay đổi này của bà và hỏi xem làm sao bà có thể làm được như vậy. Bà cho hay mình đã không từ bỏ bản thân, gồm cả cánh tay cứng đờ. Lúc đầu bà chỉ có thể giơ được một tay lên cao, cánh tay còn lại chỉ lên được đến ngực. Bà đã không ngừng nghĩ rằng mình đang ôm cả hai tay trên cao và không ngừng luyện tập mỗi ngày. Sau đó, một ngày nọ bà đã có thể đưa được cả hai tay lên.
Trạng thái tinh thần của mỗi học viên đưa họ đến những trạng thái sức khoẻ khác nhau. Là người tu luyện, chúng ta nên nhìn nhận vấn đề bằng chính niệm. Đại Pháp là phi thường và chúng ta nên dùng các nguyên lý cao tầng thay vì lý của con người để đánh giá mọi thứ.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/15/411809.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/24/186916.html
Đăng ngày 10-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.