Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-08-2020] Khi tôi phải chịu đựng thống khổ và cảm thấy không có lối thoát, tôi nhớ đến người hàng xóm cũ đã từng giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp với tôi. Những ngày mới tu luyện Đại Pháp là khoảng thời gian may mắn nhất đời tôi. Có thể được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khiến tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Những ngày tháng khó khăn

Tôi sinh ra vào những năm 1950 và có cuộc sống cơ cực vì trải qua nạn đói và Đại cách mạng Văn hóa. Khi những đoạn thời gian vất vả này qua đi, cuộc sống của tôi trở nên bớt khốn khó, nhưng không may tôi lại mắc phải chứng viêm khớp. Với tuổi tác ngày càng cao và gánh nặng cuộc sống chồng chất, tôi lại mắc vô số bệnh tật, bao gồm bệnh tim, sa dạ dày, bệnh phụ khoa, giãn tĩnh mạch chi dưới và viêm thần kinh tọa. Khi tôi bị đau thắt lưng dưới nghiêm trọng, tôi phải nằm liệt giường và không thể làm việc nhà.

Tôi thường cảm thấy tuyệt vọng trong lúc chịu đựng đau đớn. Tôi đã thử đủ loại thuốc từ Đông y, Tây y, châm cứu, xoa bóp và một vài loại khí công. Tôi còn cúng thờ cáo chồn, các con động vật hoang dã và còn tham dự vào một số tôn giáo. Tôi thử mọi thứ có thể, vậy mà không có cái nào có tác dụng. Khi một căn bệnh này thuyên giảm, thì một căn bệnh khác lại phát triển. Tôi có một chiếc thùng lớn dành đựng thuốc, lúc nào cũng đầy ắp.

Tình hình tài chính của gia đình tôi không mấy sáng sủa, vì tôi phải tiêu khá nhiều tiền vào thuốc thang. Lúc túng quẫn, chúng tôi phải vay nợ để chi trả phí điều trị của tôi. Theo thời gian, người thân và bạn bè của tôi cũng không muốn cho chúng tôi vay tiền nữa. Cuộc sống thì vẫn tiếp diễn, tôi tự nghĩ: Khi nào thì chuyện này mới kết thúc?

Tái sinh

Dịp Tết năm 1999, tôi bảo chồng tôi đến điểm luyện công Pháp Luân Đại Pháp để xem một chút. Sau khi trở về, ông ấy bảo tôi rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Ông ấy còn mua một cuốn Chuyển Pháp Luân–quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Nghe vậy, tôi đã muốn học. Khi đó, tôi đang may vá trong nhà và chỉ nghĩ làm thế nào để hoàn thành công việc nhanh nhất để tôi có thể đi đến điểm luyện công và học các bài công Pháp.

Khi tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Khi đọc đến bài giảng thứ ba, tôi bắt đầu cảm thấy đau bụng khủng khiếp.

Sư phụ Lý Hồng Chí giảng,

“Trong sinh mệnh [đường đời] một cá nhân của chư vị đáng lẽ không có tu luyện; hiện nay chư vị muốn tu luyện; thì cần phải an bài lại đường [đời] từ nay trở đi cho chư vị; và cũng có thể điều chỉnh thân thể cho chư vị.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ rằng mình đang được tịnh hóa thân thể-và trong vòng một ngày, bụng của tôi đã hết đau.

Sau khi chồng tôi trở về từ điểm luyện công, ông ấy bắt đầu luyện các bài công pháp, và tôi đứng cạnh bên ông ấy tập theo. Ngay khi tôi vừa nhấc cánh tay lên, tôi cảm thấy năng lượng rất mạnh mẽ. Tôi cảm thấy môn tu luyện này thật là phi thường.

Sau khi bắt đầu tu Đại Pháp, tôi sớm đã khỏi tất cả bệnh tật, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng. Tôi đã từng rất sợ lạnh. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi có thể ngồi trên một chiếc ghế lạnh. Tôi đã từng phải mặc những chiếc quần dày cách nhiệt mùa Đông ngay cả trong mùa Hè. Khi được mặc lại váy, tôi cảm thấy vô cùng thích thú.

Đề cao tâm tính

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi dần hiểu được mục đích thực sự của sinh mệnh con người là phản bổn quy chân và làm người tốt bằng cách tuân theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn.” Trước đó, chúng tôi gặp khó khăn về tài chính và phải sống dựa vào tiền trợ cấp ít ỏi. Sau khi chúng tôi tu luyện Đại Pháp, tôi nói với chồng tôi không nhận trợ cấp nữa. Có một người hàng xóm cũng gặp khó khăn về tài chính. Một năm, con của ông ấy thi đỗ vào trường đại học nhưng ông ấy không có đủ tiền đóng học phí cho cháu. Ông ấy cố gắng mượn tiền của chị ông ấy nhưng không được. Sau khi biết chuyện này, chúng tôi quyết định cho ông ấy sáu nghìn Tệ để giúp con ông ấy nhập học. Vợ chồng ông ấy rất xúc động. Chồng tôi nói: “Nếu ông muốn cảm ơn ai đó, xin hãy cảm ơn Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp). Nếu không tu luyện Đại Pháp, chúng tôi đã không làm như vậy.”

Con trai chúng tôi đang học năm thứ hai đại học, và hoàn cảnh kinh tế chúng tôi đã được cải thiện, nhưng chúng tôi chỉ có ít tiền tiết kiệm trong tay. Tuy nhiên, nhìn thấy tình cảnh khó khăn của họ, và vì Sư phụ đã dạy chúng ta phải luôn nghĩ đến người khác trước nên chúng tôi đã quyết định giúp ông đỡ ông ấy. Sau nhiều năm, chúng tôi đã chuyển nhà đi và chúng tôi không còn là hàng xóm nữa. Nhưng khi chúng tôi gặp lại nhau, ông ấy vẫn rất trân quý sự giúp đỡ này.

Tu luyện Đại Pháp mang đến may mắn cho gia đình tôi

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi rất khỏe mạnh. Sau đó vợ chồng tôi mở một cửa hàng nhỏ. Chúng tôi không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng chúng tôi cũng không bao giờ thiếu thốn. Khi con trai tôi bắt đầu học đại học, tiền tiết kiệm của chúng tôi chỉ vừa đủ đóng học phí cho cháu một năm. Sau đó chúng tôi đã tiết kiệm được tiền để đóng học phí hàng năm cho cháu cho đến khi cháu tốt nghiệp.

Khi con trai tôi bắt đầu đi làm, cháu quyết định mua nhà. Tiền tiết kiệm chúng tôi vừa đủ cho cháu đặt cọc. Khi cháu cưới vợ, tiền tiết kiệm của chúng tôi cũng vừa đủ lo cho đám cưới. So với trước kia, chúng tôi phải vay mượn để trị bệnh cho tôi, thì giờ đây tôi không phải quá lo lắng về công việc và hôn nhân của con trai–cả hai việc đều thuận lợi đối với cháu.

Tôi nói với con: “Nếu bố mẹ không tu luyện Đại Pháp, mẹ không biết là mọi việc sẽ tệ đến đâu. Bố mẹ có thể sẽ không lo nổi cho con học đại học hoặc mua nhà. Con phải ghi nhớ rằng Đại Pháp là tốt.” Cháu đồng ý.

Gia đình được thọ ích

Mẹ tôi là một người thông minh và có vóc dáng bé nhỏ. Cả đời mẹ đã làm việc không ngơi nghỉ để chăm lo cho con cái. Khi mẹ ngoài 80 tuổi, mẹ chọn sống một mình và sống trong một căn hộ ở vùng ngoại ô. Sau khi bố tôi qua đời, mẹ không khỏe. Vì thế năm 2017, tôi đã chăm sóc mẹ một đoạn thời gian.

Dù mẹ biết rằng tôi đã khỏi mọi bệnh tật, mẹ vẫn không hiểu khi tôi đi hồng Pháp, và khuyên mọi người thoái ĐCSTQ. Khi có khách đến thăm, ngay khi tôi bắt đầu nói về Đại Pháp bị bức hại ra sao, mẹ luôn cố gắng buộc tôi ngừng lại. Sau khi khách về, mẹ sẽ không vui và nói: “Đừng có nói ĐCSTQ là xấu.”

“ĐCSTQ bức hại Đại Pháp, và nó đã tịch thu sách cũng như đồ đạc của con,” tôi nói.

Bà thách thức tôi: “Tại sao con vẫn còn tu luyện? Khi Chính phủ không cho phép, thì không được làm. ĐCSTQ đang trả bảo hiểm xã hội cho chúng ta đó.”

Tôi đáp: “Nếu mẹ không đóng bảo hiểm, ĐCSTQ có trả cho mẹ không? Ai không đóng bảo hiểm xã hội, người đó có được nhận bảo hiểm không? Nó chẳng phải là thứ mẹ đóng?”

Ngày hôm sau, bà cảm thấy chóng mặt và không nhấc chân lên được. Sau đó bà chống gậy ra sân. Khi bà quay vào nhà, bà nói với tôi rằng bà sắp ngã đến nơi.

Mẹ tôi vốn là một người lương thiện, chẳng qua là bà bị ĐCSTQ tẩy não và lừa dối. Tôi thực sự muốn giúp mẹ hiểu chân tướng. Khi có thời gian, tôi bật máy MP3 của tôi về những câu chuyện văn hóa truyền thống Trung Quốc, thiện ác hữu báo cho bà nghe. Với những câu chuyện mà bà không hiểu lắm, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho bà. Thỉnh thoảng trong khi lắng nghe, bà nói với tôi: “Mẹ muốn nghe câu chuyện về lòng từ bi.” Tôi cũng cho bà nghe các đoạn ghi âm giảng chân tướng và khuyên tam thoái bảo bình an qua điện thoại .

Dần dần mẹ tôi đã thay đổi. Mẹ nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp thật sự vĩ đại! Nó dạy người ta trở thành người tốt.” Khi tôi giảng chân tướng cho mọi người, mẹ tôi không còn phản đối nữa. Có lần, khi tôi nói với em dâu về việc thoái ĐCSTQ, em trai tôi đã cố ngăn tôi lại. Mẹ tôi nói thấy vậy liền mắng anh ấy: “Đừng có gây sự với chị gái của con.”

Khi một người khách đến chơi, mẹ còn khích lệ tôi mở cho họ nghe những câu chuyện về văn hóa truyền thống Trung Quốc. Có lần, khi chúng tôi tán gẫu với nhau, mẹ hỏi tôi: “Con trai con cũng tu luyện Đại Pháp chứ?” Tôi đáp: “Cháu không có thời gian vì công việc của cháu quá bận, nhưng cháu luôn giúp đỡ con.” Rồi mẹ nói ngay: “Mẹ cũng giúp đỡ con tu luyện Đại Pháp.”

Trong bất tri bất giác, thân thể của mẹ mỗi ngày một tốt hơn. Trước đó, chúng tôi giúp mẹ nấu nướng, giặt giũ và làm vườn. Sau đó, mẹ đã tự làm mọi việc. Năm nay bà 88 tuổi và trí óc rất minh mẫn. Khi chúng tôi về thăm, bà còn nấu cho chúng tôi ăn.

“Đây là bằng chứng mạnh mẽ”

Em dâu tôi sống gần chúng tôi. Tôi thường nói với cô ấy về sự kỳ diệu của Đại Pháp và khuyên cô ấy hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Vì cô ấy ít học nên cô ấy không hiểu nhiều lắm, tôi phải giải thích cho cô ấy rằng, Chân nghĩa là nói lời chân, đối đãi chân thành với người khác; Thiện là tử tế, đối xử tốt với người khác; Nhẫn nghĩa là nhẫn chịu, là trong mâu thuẫn không quan tâm đến người khác đối đãi với mình như thế nào. Rốt cuộc là, chúng ta nên làm người tốt bằng cách tuân theo “Chân-Thiện-Nhẫn,” cô ấy chấp nhận những gì tôi nói.

Vào một ngày tuyết rơi, trên đường về nhà, tôi ghé thăm cô ấy. Vừa khi đó, cô ấy bị cao huyết áp và lên cơn sốt. Ngoài ra, cô ấy còn bị nôn ói và tiêu chảy. Hai mắt cô nhắm nghiền, cô cũng không thể cử động hay nói chuyện được. Em trai tôi rất lo lắng. Sau khi tôi nói chuyện và trấn an cậu ấy xong, tôi nói với em dâu: “Cô có thể nhẩm theo chị không? ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Sư phụ ơi xin hãy cứu con!’” Cô ấy làm theo tôi với giọng nói yếu ớt. Rồi sau đó cô ấy có lực hơn và nói to hơn. Cô ấy ngồi dậy và bắt đầu nói chuyện với tôi như thể là cô ấy không có bệnh gì cả.

Ngày hôm sau tôi đến thăm. Cô ấy nói: “Chị chồng, hôm qua có người họ hàng đến thăm em. Bà ấy nói với em rằng có người trong khu nhà của bà ấy có triệu chứng hệt như em–đó là triệu chứng đột quỵ. Trên đường đến bệnh viện, ông ấy đã chuyển nặng và chết khi vừa đến nơi.”

Cô ấy kể rằng trước đó một người họ hàng của cô ấy theo một Tôn Giáo nào đó và mắc bệnh tiểu đường. Bà ấy luôn mượn tiền của con gái để mua thuốc nhưng bệnh vẫn không khỏi. Bà cũng cố gắng nói với em dâu của tôi cùng đi theo Tôn Giáo đó với bà. Em dâu tôi nói: “Em không tin bà ấy; Nhưng em tin chị. Chị đã khỏi nhiều bệnh tật sau khi tu luyện Đại Pháp. Sức khỏe của chị là bằng chứng mạnh mẽ nhất.”

Khi mọi việc không thuận lợi hoặc khi bị đối xử bất công, tôi chiểu theo nguyên lý của Đại Pháp mà chế ước hành động của mình. Tôi cảm thấy thoải mái và không bị tổn thương. Tôi cũng chia sẻ quan điểm với những người xung quanh. Trước đó, em dâu tôi thường xuyên cãi cọ với em trai tôi. Sau khi bị em trai tôi mắng, cô ấy đến gặp tôi để than phiền. Cô ấy nói rằng cô ấy quá tức giận đến nỗi đau bụng. Sau đó tôi chia sẻ với cô ấy những nguyên lý của Đại Pháp. Tôi an ủi cô ấy: “Đừng có giống cậu ấy. Cậu ấy thân thể không tốt, tính khí nóng nảy, nhưng bản tính cậu ấy tử tế. Em nên hiểu cho cậu ấy.” Cô ấy nghe lời tôi. Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp mọi người đề cao đạo đức, thân thể kiện khang.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/22/408940.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/4/186617.html

Đăng ngày 19-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share