Bài viết của một học viên tại Bulgaria
[MINH HUỆ 21-08-2020] Tôi muốn chia sẻ về tầm quan trọng của việc luyện công chung và đi theo con đường mà Sư phụ đã đặt định cho chúng ta.
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 8 năm, nhưng trạng thái của tôi không ổn định, và trong nhiều tình huống, tôi thậm chí còn hành xử như một người thường hơn là một người tu luyện. Đôi khi, tôi kiệt sức, cảm thấy mình rơi vào ngõ cụt và không thể tiếp tục bước trên con đường của Thần, nhưng Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã giúp tôi vượt qua những khổ nạn này bằng từ bi to lớn của Phật Pháp.
Năm ngoái, tôi đã trải qua nhiều khổ nạn và thậm chí sup sụp tinh thần. Đó là do sức khỏe yếu kém của tôi và bởi vì tôi không thể kiên định chiểu theo Pháp. Tôi hoàn toàn mất ngủ trong một thời gian dài và có thể nghe hay thấy tiếng lạn quỷ trong mơ ngay khi tôi vừa chợp mắt. Khởi đầu là khảo nghiệm về sắc dục mà tôi đã không thể vượt qua. Trải nghiệm kinh khủng này đã trở thành một khảo nghiệm sinh tử lớn hơn khi vấn đề mất ngủ của tôi trở nên tồi tệ và phát triển thành bệnh lý nghiêm trọng.
Sư phụ giảng:
Chúng ta có người, trong tu luyện cứ ôm giữ mãi tâm chấp trước mà không chịu buông bỏ, điều này khiến cho những mâu thuẫn ngày càng nổi cộm hơn, khiến cho những quan mà họ gặp trong tu luyện ngày càng lớn, khiến cho họ không thể vượt qua. (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)
Tôi đã rơi vào tình trạng hiếm khi luyện công bởi vì thân thể không khỏe và còn uống thuốc ngủ. Tôi cũng có vấn đề về hô hấp và không thể giữ được tư thế luyện công vì tôi quá đau đớn. Điều này cũng ngăn tôi tụ họp với các học viên khác. Hy vọng còn lại duy nhất của tôi là Sư phụ có thể nghe thấy lời cầu nguyện của tôi và giúp tôi thoát khỏi trạng thái này.
Một hôm tôi đứng trước Pháp tượng của Sư phụ và chân thành xin Ngài giúp tôi để tôi có thể luyện công trở lại. Rất nhanh sau đó, một đồng tu cùng thành phố đã mời tôi đón giao thừa với họ và với các học viên khác. Đêm hôm đó, chúng tôi đã có những chia sẻ hết sức có ích, và chúng tôi cùng nhau phát chính niệm. Ngày hôm sau, cơn đau của tôi đã thuyên giảm phần lớn. Sự việc này cho tôi thấy rằng Sư phụ vẫn đang chăm sóc tôi và dẫn dắt tôi bước đi và gặp gỡ các học viên khác. Điều đó đã tiếp thêm năng lượng và hy vọng mới cho tôi, và trường năng lượng thuần tịnh có được khi chúng tôi luyện công chung đã thanh lý những ý nghĩ bất hảo của tôi.
Sư phụ giảng:
Trên con đường tu luyện này ai ai cũng đều không nhất định là sẽ vượt qua mọi khảo nghiệm được rất tốt, đều sẽ phạm sai lầm. Nếu chư vị mỗi một quan đều có thể vượt qua được tốt, thì tôi nói chư vị không cần tu luyện nữa, có thể viên mãn rồi. Có quan chư vị qua được tốt, có quan chư vị vượt qua không tốt, nhưng mà chư vị biết hối hận để lần sau tranh thủ thực thi nó cho tốt. Cứ như vậy mà qua được tốt, qua không tốt, vấp váp vấp váp, đây chính là tu luyện. (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])
Tôi đã học được bài học cho mình, thoát khỏi tình trạng tồi tệ và trở nên mạnh mẽ hơn.
Một khảo nghiệm khác xảy ra trong tình hình đại dịch hiện nay. Mặc dù tôi vẫn tu luyện ở nhà, tôi phải đối mặt với thách thức là duy trì luyện công mà không có sự hỗ trợ của học viên khác. Điều đã thuyết phục tôi hơn về sức mạnh của môi trường tu luyện chung là sự việc sau, việc mà tôi tin là an bài của Sư phụ.
Đó là ngày đầu tiên tôi có thể ra điểm luyện công ở thành phố tôi trong suốt thời gian dài. Tôi luyện công với những người khác và cảm thấy năng lượng hòa ái, mạnh mẽ. Tôi về nhà khi gần chiều và muốn làm một số việc luôn trong ngày.
Vì sống khá xa điểm luyện công, tôi cần phải đi xe buýt. Nhưng tôi cảm thấy thật dễ chịu và nhẹ nhõm đến mức quyết định đi bộ và tận hưởng ánh mặt trời. Trên đường đi, tôi giật mình khi một chiếc xe buýt đột ngột hú còi vào tôi. Tôi dừng lại và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, vì tôi đang đi trên vỉa hè một cách an toàn. Ngay lúc đó, tôi nhận ra rằng bên kia đường là một điểm dừng xe buýt và chiếc xe mà tôi cần lên để về nhà thì đang đến. Tôi nhìn sang hai bên, băng qua đường và lên xe.
Khi tôi xuống xe, tôi cảm thấy có gì thôi thúc mạnh mẽ đi theo một con đường khác để về nhà, mà tôi thường không đi. Khi đi đến đó, tôi gặp bố tôi. Ông bảo tôi đi cùng trong khi ông đang đi dạo như thường ngày, vì vậy tôi đã đi cùng.
Bố tôi trong trạng thái vui vẻ, nói nhiều và cởi mở một cách bất ngờ. Ông nói về lối sống lành mạnh và thế nào mà cuộc đối thoại lại chuyển sang chủ đề tinh thần. Tôi tìm thấy một cơ hội tốt để nói nhiều hơn với ông về Đại Pháp và về tự đề cao bản thân. Mặc dù tôi đã tu luyện được 8 năm, bố tôi chưa bao giờ chịu nghe về Đại Pháp trước đây và không thích tôi luyện công, cho rằng cái đó quá mơ hồ và không thực tế. Ông cũng hay tránh nhắc đến môn tu luyện mỗi khi tôi cố gắng giảng chân tướng cho ông, vì ông có một quan niệm không tốt về Đại Pháp.
Tuy nhiên, lần này ông đã lắng nghe tôi. Tôi cảm thấy như tâm hồn ông đang tìm kiếm tri thức và đức tin. Tôi nói với ông về Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn ở một tầng cao hơn, vì ông đã sẵn sàng lắng nghe. Bố tôi hiểu và đồng ý với những gì tôi nói. Tôi nghĩ ông đã trải qua một quá trình chuyển hóa nội tâm và cuối cùng xem Đại Pháp là điều tốt đẹp.
Qua những trải nghiệm này, tôi muốn khẳng định sức mạnh của sự tinh tấn và luyện công chung. Tôi cảm thấy rằng nếu không nhờ việc luyện công tập thể ngày hôm đó, mọi việc sẽ không diễn hóa theo cách từ bi như vậy, cho phép tôi gặp bố tôi, nói với ông và chạm vào tim ông, xóa sạch những phản cảm của ông đối với Đại Pháp. Tôi tin Sư phụ đã an bài để mọi việc diễn ra đồng bộ vào thời điểm đó. Trạng thái của tôi cũng thăng hoa, giúp tôi có thể nói đúng lúc đúng chỗ. Con xin tạ ơn Sư phụ!
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/21/186444.html
Đăng ngày 19-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.