Bài viết của một học viên mới tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 04-07-2020] Tôi là một bác sĩ đã về hưu, có mấy người bà con xa tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi lần gặp mặt ngày lễ tết, họ đều giảng chân tướng cho tôi: Pháp Luân Công trị bệnh khỏe người, hiệu quả rất tốt; rất nhiều chứng bệnh nan y, bệnh viện trị không khỏi, nhưng thông qua tu luyện Pháp Luân Công mà hồi phục. Khi đó, tôi hoàn toàn không tin: Nếu được như thế, thì còn cần bệnh viện chúng tôi để làm gì?!

Hơn mười năm qua, do chịu nhận những tuyên truyền giả dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi đã phản đối việc tu luyện bằng những lý do khác nhau. Trong mắt tôi, việc luyện mấy động tác là có thể khỏi bệnh, nhất định là hoạt động mê tín của mấy ông bà già ở nông thôn không có học thức.

Sau đó, có một người họ hàng cũng bước vào tu luyện, khiến tôi rất khó chịu, nhắc đến việc này tôi liền nổi nóng. Điều khác biệt là, trước đây mỗi lần xảy ra mâu thuẫn, chúng tôi lại chiến tranh lạnh, mối quan hệ của chúng tôi như đóng băng, tạo thành một loại gián cách không thể vượt qua. Thế nhưng từ khi bà ấy tu luyện Đại Pháp, khi xảy ra xung đột, dù tôi nóng giận kịch liệt đến đâu, sau đó bà ấy lại tươi cười với tôi, không mang thù hận như trước đây, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Bà ấy dường như đã trở thành một người khác. Dần dần, tôi không còn tỏ thái độ lạnh lùng đối với việc bà ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa.

Có một lần, bà ấy cho tôi xem tiết mục biểu diễn Shen Yun. Những tiết mục múa thuần thiện thuần mỹ trên sân khấu khiến tôi rất thích thú. Điều khiến tôi kinh ngạc nữa là, còn có tiết mục của ca sĩ nổi tiếng Quan Quý Mẫn. Bà ấy nói cho tôi biết: “Biểu diễn trên sân khấu đều là những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hơn nữa các đệ tử Đại Pháp tại hải ngoại đều là những Hoa kiều tinh anh, những nhà khoa học, bác sĩ thầy thuốc tốt nghiệp từ những trường đại học danh giá.” Tôi thấy bội phục, có thể biểu diễn những tiết mục nghệ thuật đẳng cấp cao như vậy, nhất định không đơn giản.

Sau đó, người họ hàng cho tôi một cuốn sách “Pháp Luân Công”, chân thành nói với tôi: “ĐCSTQ hôm nay đàn áp cái này, mai đàn áp cái kia, sau đó lại thay đổi, lập lại trật tự. Người dân đều biết chính sách của ĐCSTQ luôn luôn thay đổi. Cuốn sách Đại Pháp này đã được phiên dịch sang 40 ngôn ngữ, những người thuộc các nền văn hoá, dân tộc, màu da khác nhau đều đang tu luyện Đại Pháp. Các quốc gia phát triển ở châu Âu châu Mỹ, điều kiện cuộc sống và y tế tốt hơn chúng ta rất nhiều, chẳng lẽ người ở đó đều là kẻ ngốc? Sao anh không thử tự tìm hiểu, xem xem trong sách nói những gì?”

Lần này tôi không nói gì. Tôi dành khoảng một tuần để đọc cuốn sách. Sau khi xem xong, tôi cảm thấy cuốn sách này dùng phương pháp khoa học để giải thích rất nhiều hiện tượng siêu nhiên, hơn nữa chỉ ra những đạo lý làm người tốt, tại sao phải làm người tốt, làm người tốt đối với sinh mệnh có chỗ tốt như thế nào. Những uất ức phẫn nộ bấy lâu nay của tôi đã được giải khai.

Trong mắt mọi người, tôi là một người tốt, nói chuyện không vòng vo, không nịnh hót lãnh đạo, làm người chính trực, trong công việc không tham lam, không chiếm dụng của cải. Thế nhưng tôi đã bị hạ khỏi cương vị lãnh đạo, một con người thành thật giờ lại bị người ta khi dễ coi thường. Đã có lúc tôi tự hỏi làm một người sống tốt, sống thiện lương có phải là sai không?

Gia đình thường xuyên bất hoà, sự nghiệp không như ý, dẫn đến thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, tôi mắc bệnh tiểu đường, thoái hóa khớp và các chứng bệnh khác. Tôi còn bị rối loạn giấc ngủ, ban đêm không ngủ được, ban ngày ngủ gà ngủ gật, tinh thần không khởi lên được. Tôi cũng không dám uống thuốc ngủ, vì tôi biết loại thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, hơn nữa loại thuốc này chỉ có thể ngủ không sâu, lại dễ sinh ra phụ thuộc. Tôi tăng cường thể dục thể thao và kiểm soát chặt chẽ việc ăn uống, nhưng không khống chế được đường huyết, tôi phải uống thêm thuốc hạ đường huyết Metformin. Thuốc này có tác dụng phụ nghiêm trọng, dễ gây hạ đường huyết kèm theo tiêu chảy. Tôi thường để một cục đường trong túi để đề phòng. Bệnh tiêu chảy không dễ khống chế, có mấy lần đang đi bộ ngoài đường, không kịp tìm nhà vệ sinh. Tuy không thường xuyên nhưng khiến tôi khá lúng túng.

Buổi tối hôm đó đọc xong cuốn “Pháp Luân Công”, tôi ngủ rất ngon giấc. Đã rất lâu rồi tôi không có được giấc ngủ say như vậy. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy tinh lực dồi dào, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ. Là bác sĩ, tôi biết đây là hiệu quả mà dược thuốc không thể đạt được, liền cảm thấy Sư phụ Đại Pháp rất vĩ đại, người bình thường dù có học vấn cũng không giảng ra được đạo lý như thế này.

Trước đây mỗi khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, tôi không thể ngủ lại. Bởi vì sợ đánh thức người nhà, tôi cầm đèn pin đi lên lầu, xuống lầu, đi đi lại lại chờ trời sáng. Sau khi đọc xong cuốn “Pháp Luân Công”, mỗi khi tỉnh dậy buổi đêm, tôi thử ngồi đả toạ. Vì khớp xương cứng, chân vênh lên rất cao. Ép chân xuống nửa giờ, miễn cưỡng có thể ngồi được đơn bàn. Sau khi ngồi vào chỗ, tôi thành tâm niệm “Đại Pháp hảo, Sư phụ Lý Hồng Chí thật vĩ đại!” Đến lúc chân tê, không kiên trì được nữa, đành nằm xuống, rất nhanh liền ngủ lại. Tôi cứ như vậy kiên trì một thời gian.

Người họ hàng biết tình hình của tôi, đã đưa tôi nhạc luyện công và đĩa video Sư phụ dạy luyện công, kiên trì chỉ tôi động tác luyện công, còn cho tôi một cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Cứ như vậy, tôi bắt đầu dần dần luyện năm bài công pháp. Nói ra thật hổ thẹn, nhiều năm như vậy tôi vẫn chỉ ngồi được đơn bàn, chỉ là trước khi ngồi đả toạ không cần ép chân thời gian lâu như trước.

Sau khoảng một tháng, đường huyết của tôi hạ xuống. Do ngộ tính kém, tôi vẫn liên tục dùng thuốc hạ đường huyết. Có lần đến tối trước khi đi ngủ mới nhớ ra cả ngày quên uống thuốc, không khỏi giật mình: Sao lại quên việc quan trọng như vậy, mau mau uống bù. Lại nghĩ một chút: cả ngày nay thân thể cũng không khó chịu, không có hiện tượng đường huyết bất thường, có phải tốt rồi không? Tôi nghĩ thôi cứ mặc kệ, ngày mai đo lại rồi tính.

Ngày hôm sau, đo một lần lúc bụng đói, đường huyết 5,2, bằng với người trẻ tuổi bình thường. Tôi biết các phương pháp trị bệnh hiện nay không có cách nào chữa khỏi bệnh tiểu đường, hơn nữa sau một thời gian, phải tăng liều trị liệu. Trước đây thường nghe người thân nói về những người mắc bệnh nặng thông qua tu luyện mà thân thể khoẻ lại, tôi đều cho rằng nói lung tung, không thể nào có chuyện đó. Giờ đây sự việc đó thật sự đã xảy ra trên thân thể tôi.

Trong tâm tôi vui mừng khôn tả. Ngay sau đó, tôi đã dừng uống thuốc hạ đường huyết. Qua một thời gian, tôi lại kiểm tra, kết quả bình thường, liên tiếp kiểm tra lại mấy lần vẫn cho kết quả bình thường. Cứ như vậy tôi liền vứt bỏ hết thuốc đi. Qua hơn mười năm, mỗi năm kiểm tra sức khỏe, đường huyết đều bình thường.

Tôi bị viêm khớp, thoái hoá khớp đầu gối chân phải, khiến khả năng vận động bị hạn chế, lúc nghiêm trọng đi cầu thang phải bước từng bước. Sau khi luyện công, tôi dần dần hồi phục, hiện tại lên cầu thang, leo núi không có cảm giác khó chịu như trước.

Con người tôi tính cách ương ngạnh, lại sợ mất thể diện, không thể chịu người khác mắng, bị mắng sẽ tức giận, rất khó khống chế tính nóng. Vì vậy khiến cho gia đình bất hòa, không khí thù địch, đôi bên đều bị tổn thương. Quan hệ trong gia đình ngày càng căng thẳng, tôi muốn cải thiện nhưng không khống chế được. Tôi thất vọng nghĩ, bản thân đúng như câu tục ngữ “Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.”

Sau khi đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”, những pháp lý trong sách khiến cho tôi khai mở nhãn giới, mở rộng tấm lòng, cũng nhìn thấy tính cách cực đoan, cố chấp hẹp hòi, ích kỷ của bản thân. Đặc biệt sau khi học được pháp lý hướng nội tìm khi gặp vấn đề, khi người khác động chạm đến tôi, lúc tính nóng bắt đầu bộc phát, ba chữ “Chân – Thiện – Nhẫn” lại hiện ra trong đầu tôi. Lúc này giống như tôi nắm được dây cương của con ngựa bất kham, tôi bắt đầu học cách kiềm chế tính khí của mình.

Mặc dù nhiều lúc vẫn chưa làm được tốt, nhưng khi bình tĩnh lại, cầm cuốn “Chuyển Pháp Luân” lên, mỗi câu như đều đang nói về tôi, giống như có một người vô cùng hiểu tôi ở trước mặt, bằng sự từ bi hơn cả cha mẹ, thầy cô, để chỉ cho tôi những thiếu sót, khiến tôi khẩu phục tâm phục. Tôi bắt đầu đối chiếu bản thân với các pháp lý mà Sư phụ giảng trong cuốn “Chuyển Pháp Luân”, dần dần học cách xả bỏ, quan hệ với mọi người cũng được xoa dịu, thân tâm cũng được thư giãn.

Vợ tôi nói: “Cả một đời tôi tranh đấu và cãi nhau với ông, vẫn không thể khiến con người ngoan cố của ông cúi đầu. Không ngờ rằng một cuốn sách có thể thay đổi ông.” Khi tôi cảm thấy hoài nghi đối với việc làm người tốt, chính Pháp Luân Đại Pháp đã khiến tôi hiểu được đạo lý làm người tốt theo “Chân – Thiện – Nhẫn”, khiến cho sinh mệnh, tư tưởng và tâm hồn được tịnh hoá.

Tôi thật may mắn tới cuối đời được đắc Pháp. Trong hai mươi năm, mười năm đầu tôi đối với Đại Pháp từ chỗ phản cảm và chống đối, trở nên hiểu và ngưỡng mộ Đại Pháp. Mười năm tiếp theo, tôi được hưởng lợi ích to lớn nhờ tiếp xúc, minh bạch và bước vào tu luyện Đại Pháp.

Tại đây, tôi muốn chân thành nói với thế nhân: Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, hãy nhanh chóng minh bạch chân tướng, đừng bị lừa bởi những lời dối trá của ĐCSTQ mà lỡ mất con đường chính Pháp vạn năm khó gặp này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/4/退休医生-从抵触到赞叹-408545.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/16/186376.html

Đăng ngày 16-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share