[MINH HUỆ 31-08-2020] Dưới ảnh hưởng của mẹ, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 10 tuổi. Trong 21 năm qua, mặc dù không phải lúc nào cũng tinh tấn, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì đã tìm được đường về với Đại Pháp, nhất là từ khi đại dịch virus corona bắt đầu. Sự việc bất ngờ này đã buộc tôi phải nhìn lại cuộc sống của mình và tôi quyết định đã đến lúc phải nghiêm túc tu luyện.
Nhìn lại, tôi nhận ra rằng Đại Pháp thậm chí còn không phải là ưu tiên hàng đầu của tôi, và tôi đã trượt dài trong tu luyện, nhưng Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) chưa bao giờ bỏ rơi tôi.
Sức khoẻ và tâm tính tốt lên
Tôi học nội trú những năm trung học. Ngày ăn ba bữa ở căng-tin đã làm bụng tôi yếu đi. Bất kể đồ ăn ấm hay lạnh, hay dù tôi ăn bao nhiêu, tôi đều bị đau bụng. Ngay cả khi tôi không ăn gì, tôi vẫn đau bụng. Tôi dễ bị đầy bụng, đôi khi còn nôn mửa.
Tôi bị những cơn đau bụng dày vò. Tuy nhiên, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi đã có thể ăn bất kỳ thứ gì. Vấn đề đau bụng của tôi đã hoàn toàn biến mất, thật kỳ diệu.
Giống như những thiếu niên khác khi đến tuổi dậy thì, tôi bị nổi nhiều mụn. Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp, toàn bộ những nốt mụn đó đều biến mất. Các bạn tôi tò mò hỏi: “Mụn của cậu đi đâu cả rồi?”
Tôi từng phải đeo kính vì bị cận thị và loạn thị. Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thị lực của tôi đã khá lên. Các bạn tôi cho rằng điều đó là không thể bởi họ chỉ biết những người bị cận thị ngày càng nặng. Vậy mà, tôi lại nhanh chóng bỏ được kính.
Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn nhỏ, điều đó đã ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của tôi. Tôi lớn lên trong sự cô độc, tự ti. Tôi thấy bi quan về tương lai và từng có ý định tự tử. Tôi ít khi cười và chẳng biết điều gì đáng để vui. Tôi cảm thấy không nơi nào muốn có tôi, và tôi cũng từng tự hỏi tại sao tôi lại đến thế giới này.
Khi tôi gặp lại một người bạn thời thơ ấu sau nhiều năm, cô ấy nói với tôi: “Khi bọn mình còn nhỏ, cậu ít khi cười và lúc nào trông cũng rất buồn. Cậu cảm thấy rất buồn khi người khác nói sau lưng cậu về việc cha mẹ cậu ly hôn.”
Từ khi tìm thấy Đại Pháp, tôi đã trở nên hòa đồng hơn nhiều và không còn bận tâm về những điều nhỏ nhặt nữa. Tôi trở nên bao dung và linh hoạt hơn khi xử lý những sự cố bất ngờ trong cuộc sống. Giờ đây, tôi biết mình có mục tiêu và trách nhiệm lớn trong cuộc đời, vậy làm sao lại muốn kết thúc nó cơ chứ? Ngoài ra, Sư phụ giảng: “… tự sát là có tội”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Cuộc đời tôi giờ đây tràn đầy hy vọng và ánh sáng. Tôi nhớ từng đọc bài thơ của Sư phụ khi tôi mới đắc Pháp:
“Tầm Sư kỷ đa niên
Nhất triêu thân đắc kiến
Đắc Pháp vãng hồi tu
Viên mãn tùy Sư hoàn” (Duyên quy Thánh quả, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
“Biết bao năm tìm Thầy
Một sớm mai tiếp kiến
Đắc Pháp tu trở về
Viên mãn về theo Thầy”
Nước mắt lăn dài trên má tôi: “Con đã lạc lối, nhưng giờ con đã tìm thấy đường trở về nhà.”
Được nhận vào trường nghệ thuật uy tín
Ngay trước khi tốt nghiệp trung học, tôi quyết định sẽ bỏ qua kỳ thi đại học quốc gia và học thiết kế đồ họa tại một trường tư nhân. Trước đó, tôi không được đào tạo bài bản về nghệ thuật, và được yêu cầu phải đáp ứng các điều kiện đầu vào như ký họa, vẽ và lý thuyết màu. Tôi cũng cần phải học những khóa thiết kế hoàn toàn mới lạ với mình.
Tôi đã dần học mọi thứ trong suốt ba năm ở đó, nhưng trường tư này thiếu đội ngũ giáo viên giỏi về thiết kế đồ họa để giúp tôi có thể tiến bộ trong việc học. Tôi quyết định thử vận may của mình với việc nộp đơn vào một trường nghệ thuật hàng đầu trong nước để có thể học với những nhà thiết kế giỏi nhất trong lĩnh vực này.
Quãng thời gian chuẩn bị cho kỳ thi tuyển vào trường này thật vất vả. Tôi đã tham gia một vài khoá luyện thi cấp tốc ở Thẩm Dương, thủ phủ của tỉnh tôi, và ở Bắc Kinh. Tới lúc đó, tôi mới nhận ra rằng những gì tôi được dạy về vẽ không phải là phong cách mà trường nghệ thuật này tìm kiếm. Do gạo đã gần chín thành cơm nên rất khó để có thể thay đổi những thói quen đã hình thành khi học những kỹ thuật mới. Tôi còn có rất nhiều việc ở phía trước.
Trong những khóa học luyện thi này, tôi đã gặp nhiều ứng viên tài năng trên toàn quốc. Hầu hết đều được đào tạo nghệ thuật từ nhỏ. Thi vào trường này rất cạnh tranh, và tôi cảm thấy rất áp lực. Tôi đã thi vào trường nghệ thuật hàng đầu này chỉ với sáu tháng chuẩn bị. Bên cạnh các môn cơ bản, tôi còn phải kiểm tra về kiến thức nghệ thuật, thiết kế, và phải nộp hồ sơ.
Khi biết mình được nhận, tôi không thể tin mình may mắn đến vậy. Giáo viên ở trường luyện thi đã đến gặp tôi, và trước khi tôi báo tin tốt này, cô đã nói: “Cho dù năm nay em trượt, cũng đừng bỏ cuộc. Hãy cố gắng vào năm sau.” Tôi đã bối rối. Khi tôi báo với cô rằng tôi đã được nhận, cô đã ngạc nhiên tới mức không nói lên lời. Cô chỉ cảm thấy tôi không thể trúng tuyển và tin chắc rằng tôi sẽ trượt.
Cô bảo tôi rằng cô đã chuẩn bị một bài nói dài để động viên tôi thi lại vào năm sau. Cô cũng nói cô đã chứng kiến nhiều sinh viên được đào tạo bài bản về nghệ thuật cũng không trúng tuyển và đã trượt nhiều lần. Cô nói thật kỳ diệu vì tôi được nhận vào trường nghệ thuật uy tín này ngay lần thi đầu tiên.
Như mọi người trong ngành này đều biết, để có được nền tảng nghệ thuật vững chắc cần nhiều năm chăm chỉ rèn luyện. Bạn không thể chỉ cố gắng nhồi nhét sáu tháng trước kỳ thi mà hy vọng sẽ được điểm tốt, đặc biệt khi bạn phải thay đổi hoàn toàn phong cách vẽ của mình. Nhưng tôi biết tất cả điều này có được là nhờ tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và rất nhiều phúc phận.
Từ bỏ quyền thừa kế
Sư phụ dạy chúng ta rằng là đệ tử Đại Pháp, chúng ta nên luôn cân nhắc và nghĩ cho người khác trước tiên.
Cha tôi đã tái hôn sau khi ly dị với mẹ tôi. Khi qua đời, ông ấy đã để lại một căn hộ và một ít tiền tiết kiệm cho tôi và người em gái cùng cha khác mẹ. Nếu chia đôi thì tôi sẽ nhận được hơn 10 vạn tệ.
Là một người mẹ đơn thân, mẹ tôi đã phải rất khổ cực để nuôi lớn tôi và cho tôi đi học. Bà làm việc rất vất vả và phải nhận làm nhiều công việc thời vụ để chạy ăn từng bữa. Khi tôi học đại học, bà phải vay mượn để đóng học phí cho tôi. Để trả được số tiền đó, bà đã phải cho thuê căn hộ của chúng tôi và chuyển tới một thành phố khác để tìm việc làm.
Ngoài việc trợ cấp một số tiền rất ít ỏi, cha tôi không làm gì khác trong việc nuôi dạy tôi, ông cũng ít khi xuất hiện. Trái lại, em gái tôi có mọi thứ kể từ khi sinh ra. Em ấy có đầy đủ cha mẹ, có một ngôi nhà đẹp và tài chính ổn định.
Sau khi cha tôi qua đời, mẹ kế và em gái tôi đã bất ngờ tới gặp tôi và yêu cầu tôi từ bỏ quyền thừa kế của mình. Để khiến tôi từ bỏ những gì đúng ra là của tôi, mẹ kế tôi đã to tiếng và nói dối họ hàng của chúng tôi.
Lúc đầu, tôi không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy và cảm thấy thật bất công. Nhưng lời khuyên của mẹ tôi và những lời giảng của Sư phụ đã khiến tôi nghĩ lại.
“Bất ký thường nhân khổ lạc
Nãi tu luyện giả
Bất chấp vu thế gian đắc thất
La Hán dã” (Khiêu xuất tam giới, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
“Chẳng nhớ sướng khổ người thường
Ấy người tu luyện
Chẳng chấp được mất nơi thế gian
Kìa La Hán”
Sư phụ thường dạy chúng ta phải cân nhắc và luôn nghĩ cho người khác trước tiên. Tôi nghĩ đến việc mình đã lớn lên với cuộc sống cơ cực như thế nào, và những gì mà mẹ kế và em gái tôi sẽ phải trải qua. Giờ cha tôi đã qua đời và họ không còn ai để bám víu.
Tôi quyết định từ bỏ quyền thừa kế của mình, như vậy họ sẽ không phải trải qua những gì mà mẹ con tôi đã trải qua. Tôi hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn với họ. Khi tôi quyết định từ bỏ quyền thừa kế, chấp trước vào lợi ích của tôi cũng biến mất.
Chồng tôi giúp tôi cải thiện tâm tính
Trong những tháng đầu bị phong toả vì virus corona, chồng tôi luôn dán mắt vào điện thoại 24/7. Anh ấy xem điện thoại ngay cả lúc giặt đồ, đi tắm hay ngồi ăn cơm với gia đình. Anh ấy cứ ngồi lì trong phòng với chiếc điện thoại di động, mặc kệ cả khi tôi gõ cửa.
Bởi chồng tôi nghỉ không lương nên thu nhập của chúng tôi bị cắt giảm một nửa. Nhưng anh ấy không có ý định tìm công việc tạm thời để bớt gánh nặng tài chính, cũng không muốn chia sẻ việc nhà hay dành thời gian cho con cái. Khi anh ấy vừa bước ra khỏi phòng, chúng tôi lại bắt đầu cãi vã, và thậm chí còn đánh nhau. Giải pháp của anh ấy là ở lì trong phòng cả ngày, trừ lúc ăn và lúc đi vệ sinh.
Tôi làm việc ở nhà và nhận thêm một công việc bán thời gian để có thêm thu nhập. Giữa các cuộc họp qua điện thoại và thời gian họp, tôi còn phải là một phụ huynh có trách nhiệm và giúp con làm bài tập ở trường. Tôi làm việc nhà và chăm lo mọi việc trong nhà. Mặc dù chúng tôi được bố mẹ chồng giúp đỡ, tôi vẫn cảm thấy kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể chất. Tôi than phiền với bạn bè, ai cũng cho rằng hành vi của chồng tôi là không thể chấp nhận được. Tôi rất khó chịu vì không hiểu tại sao anh ấy lại như vậy.
Gần đây, khi nói chuyện với một đồng tu, tôi mới nhận ra rằng mình đã không tốt với chồng, và không có chút từ bi nào. Sư phụ đã điểm hoá cho tôi nhưng tôi lại bỏ qua. Trong tháng đó, tôi vô tình đánh vỡ một chiếc bát sứ, một chiếc cốc thuỷ tinh của đồng nghiệp và một chiếc cốc sứ của đồng tu. Đồng tu đã chỉ ra cho tôi: “Nếu bạn ghép chữ ‘bát sứ’ và ‘cốc thuỷ tinh’ lại với nhau, bạn sẽ thấy nó phát âm giống chữ ‘thiện’ trong tiếng Trung. Lần này, bạn đánh vỡ chiếc cốc sứ, nghe nó rất giống chữ ‘thiện’ trong tiếng Trung. Bạn hiểu chữ? Bạn đã đánh vỡ thiện.”
Tôi cẩn thận xem xét lại cuộc hôn nhân hơn 10 năm qua của chúng tôi và nhớ lại tất cả những điều tốt đẹp mà chồng tôi đã làm. Anh ấy thường lặng lẽ làm nhiều việc nhà sau khi chúng tôi cưới mà không phàn nàn. Tôi được chiều và không phải động tay vào bất kể việc gì bẩn hay nặng nhọc. Anh ấy đã nghĩ cho tôi trước trong mọi việc anh làm và luôn để dành cho tôi đồ ăn ngon mà anh ấy nghĩ rằng tôi sẽ thích. Anh ấy cũng luôn tươi cười cho dù có việc gì xảy ra.
Khi cha tôi bị ốm và phải nằm liệt giường, chồng tôi đã giúp chăm sóc ông. Anh ấy rất quan tâm tới cảm nhận của tôi và chăm sóc tốt cho tôi khi cha tôi qua đời. Chúng tôi rất bận khi có con. May mắn thay, chồng tôi là một người cha đảm đang và yêu thương con. Khi tôi nổi nóng, anh cũng luôn kiên nhẫn với tôi. Vậy điều gì đã khiến anh thay đổi?
Sư phụ dạy chúng ta phải luôn hướng nội khi có vấn đề. Tôi đã xem xét lại bản thân và phát hiện ra nhiều thiếu sót của mình. Nhiều năm qua, tôi đã không làm điều gì đặc biệt để thể hiện sự quan tâm đến chồng. Tôi liên tục phớt lờ cảm nhận của anh và không quan tâm tới anh. Tôi có cá tính mạnh mẽ, và đã mắc nhiều sai lầm trong quá khứ, khiến anh bị tổn thương.
Tôi đã khóc khi chia sẻ sự hối tiếc của mình với đồng tu, và nỗi oán hận đối với chồng đã biến mất như một tảng băng tan. Tôi chỉ muốn đề cao tâm tính của mình và là một người vợ tốt đối với anh.
Tối hôm đó, tôi đã nói chuyện với gia đình và sắp xếp lại các phòng. Kể từ đó, chồng tôi không còn khóa cửa, và anh lại bắt đầu làm việc nhà. Hóa ra đối xử tốt với người khác chính là đối xử tốt với bản thân mình. Sau khi nỗi oán hận chồng được gỡ bỏ, tôi bắt đầu nhìn chồng dưới một góc nhìn mới và anh ấy đã dần thay đổi.
Kể từ khi xảy ra dịch virus corona, tôi đã nhìn lại trạng thái tu luyện của mình và nhận ra rằng tôi cần phải tu luyện tinh tấn. Tôi cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi được tu luyện trong Đại Pháp.
Tôi hy vọng mọi chúng sinh sẽ ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và sống sót qua thảm họa tồi tệ nhất.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/31/修炼大法-受益无穷-409108.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/14/186761.html
Đăng ngày 14-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.