Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trường Xuân

[MINH HUỆ 31-1-2006]

Điều gì mới bắt đầu cũng khó khăn. Pháp Luân Công mới bắt đầu rất khó khăn, nhưng sau đó lớn rộng rất mau lẹ. Trong những lúc khởi đầu, để cho người ta biết về Pháp Luân Công, Sư phụ trị bệnh cho nhiều người. Nhiều người bạn của tôi kinh nghiệm qua vinh dự này. Ví dụ, một người bạn tôi bị bệnh thấp khớp và chồng của bà bị chứng viêm dạ dày (giai đoạn đầu của bệnh ung thư dạ dày). Sư phụ chữa trị cho họ một lần và họ hoàn toàn bình phục.

Nhiều người đến nhà Sư phụ xin trị bệnh. Sư phụ làm việc rất khó nhọc. Buỗi sáng ông giảng Pháp trong công viên. Nhiều người theo Sư phụ và tập luyện Pháp Luân Đại Pháp và bệnh của họ được lành. Ví dụ, mẹ vợ của bạn tôi bị mụn nhọt to bằng quả trứng ở cổ. Một bác sĩ khám cho là bệnh ung thư và đề nghị mổ để cắt đi. Bạn tôi mang bà mẹ vợ đến Trường Xuân để mổ. Trước khi mổ, bạn tôi mang bà mẹ đến nơi tập Công của Sư phụ và bà học các bài công Pháp. Mụn nhọt biến mất. Sư phụ không đích thân trị cho bà, nhưng bà được dứt bệnh. Các bạn đồng tu nói, “Cái mụn nhọt đó không chịu nổi trường năng lượng của Sư phụ, và nó phải bị tan rã hoặc chạy mất.”

Tháng Năm 1992, khi Sư phụ tổ chức lớp học đầu tiên, gần 200 người tham dự. Thật khó khăn để dạy một lớp học to lớn như vậy lúc bấy giờ. Sư phụ kết thúc lớp học thứ nhì tại Trường Xuân vào giữa tháng Sáu, và sau đó đi Bắc Kinh tổ chức lớp học nơi đó. Vào tháng Tám, Sư phụ trở lại Trường Xuân và dạy lớp thứ ba.

Tôi tham gia lớp học thứ tư tại phòng họp của Hội đồng Tỉnh Ủy Cát Lâm. Nó kéo dài từ ngày 8 tháng Chín đến ngày 17 tháng Chín, 1992. Có người nói có vào khoảng 1, 000 chỗ ngồi trong phòng họp, và tất cả các ghế đều được giữ. Một người đàn bà bị tê bại vì một vết thương nơi cột xương sống được khiêng đến phòng họp. Bà đã đi trị bệnh trong một thời gian lâu, nhưng không hết. Sư phụ chữa trị cho bà trong một vài phút, sau đó bà đứng dậy và đi ba vòng quanh phòng họp. Bà và chồng bà đều đến công viên tập Pháp Luân Công mỗi ngày sau đó. Câu chuyện của bà được truyền đi mau lẹ và nhiều người đến để tập công với bà trong công viên. Ngày 14 tháng Chín 1992, Sư phụ đi đến nơi tập công chung của họ và thanh hoá nơi đó. Nơi tập công này được chính thức thành lập ngày hôm đó.

Ngày 17 tháng Chín 1992, là ngày cuối cùng của khoá học thứ tư. Chiều hôm đó Sư phụ rời đi bằng xe lửa đến các nơi khác để giảng Pháp. Chúng tôi mời Sư phụ đến nơi tập công của chúng tôi sáng hôm đó. Sư phụ vừa đến nơi, khoảng 5 –6 chục người đến và xin ông trị bệnh cho họ. Sư phụ mỉm cười và đồng ý. Ông nói, “Tất cả chư vị sắp hàng, tôi sẽ chữa trị chỉ một bệnh cho mỗi người. Nếu chư vị muốn hết bệnh hoàn toàn, hãy đến tập Pháp Luân Công.”

Từ ngày hôm đó trở đi, nơi tập công của chúng tôi được chính thức thành lập. Sư phụ có lẽ rất mệt sau khi trị bệnh cho nhiều người như vậy. Sau lớp giảng ngày hôm đó, Ông phải đáp xe lửa ra đi. Sư phụ cho khoá học khắp nơi trên đất nước. Qua một giai đoạn hai năm rưỡi, Sư phụ đã giảng 54 lớp học. Rất khó mà tưởng tượng Sư phụ khổ cực biết bao trong khi ông truyền Pháp. Sư phụ ít ở nhà trong thời gian đó trừ khi ông cho lớp học tại Trường Xuân.

Khi khoá học được tổ chức tại Trường Xuân, Sư phụ lên lớp giảng buổi chiều và đi đến nhiều nơi tập công trong buổi sáng. Ông giúp chỉ dẫn các đồng tu các động tác và thanh hoá cơ thể của họ. Lúc nào cũng có người mới đến học. Một người bạn của tôi nói với tôi về một sự mầu nhiệm mà bà đã kinh qua. Bà rất trẻ, nhưng bị bệnh nóng sốt mà không tìm được nguyên nhân. Bà thường có độ nóng hơn 40 độ C (bằng 104 độ F), và các thuốc chích kháng sinh (hoặc các thuốc chích khác) để hạ nóng không giúp đựợc gì. Nhưng khi bà đi với người chồng (là một quân nhân) dùng thuốc Tàu mà bác sỹ quân y cho toa cho bà lại được tốt. Nhưng, chúng không còn hiệu quả khi bà trở về nhà. Tôi cảm thấy tội nghiệp bà và đề nghị bà tập luyện Pháp Luân Công. Khi bà lần đầu tiên bắt đầu tập các động tác trong công viên, Sư phụ bỗng đến nơi đó. Lúc bấy giờ bà đang tập bài công thứ hai và bà cảm thấy có một cái gì chạy quanh bà một vài lần và sau đó chạy mất. Bà mở mắt ra và nhìn thấy Sư phụ đứng bên cạnh bà. Sau đó bà nói với tôi bà biết rằng Sư phụ đã giúp thanh hoá cơ thể cho bà và tiêu trừ can nhiễu từ không gian khác mà đã tạo ra nóng cao độ mà không giải thích được của bà. Từ đó bà không còn vấn đề đó nữa và sức khoẻ của bà càng ngày khá hơn.

Vì những hiệu quả mầu nhiệm, ngày càng có nhiều người đến tập Pháp Luân Công. Vào đầu năm 1994, số người học viên nơi tập công của chúng tôi gia tăng lên đến khoảng 200. Vì nơi này vị thế nhỏ, một số học viên mở thêm một nơi tập công mới nơi một đồng ruộng rộng bên cạnh. Vào tháng Sáu 1994, có năm sáu trăm học viên nơi tập công này.

Sư phụ không những dạy chúng tôi Pháp, còn biểu lộ cho chúng tôi thấy tinh hoa của Đại Pháp qua cung cách của ông. Tôi hân hạnh được nhiều cơ hội ở gần Sư phụ. Tôi cảm thấy rằng Pháp biểu hiện qua các điều dưới tay Sư phụ. Một lần Sư phụ trở về Trường Xuân để cho một lớp học. Lúc bấy giờ, nhiều loại khí công khác đang xuống dốc, nhưng Pháp Luân Công trở nên càng ngày càng nhiều người biết. Hội Khí công thành phố mời Sư phụ tham dự một buổi họp. Tôi may mắn được mời. Trong buổi họp, nhiều người từ các môn khí công khác bắt đầu tấn công Pháp Luân Công. Lợi dụng tuổi tác cao của họ, họ rất vô phép trong cách nói chuyện với Sư phụ. Đầu tiên, Sư phụ cố giải thích một cách lễ độ trong một lúc. Sau đó, thấy rằng họ vẫn tiếp tục vô lý, Sư phụ đứng dậy và xin lỗi vị giám đốc buổi họp. Ông không cãi với những người đó. Tôi có thể thấy rằng họ cố tạo phiền phức vì tâm ganh tỵ của họ.

Khi Sư phụ ở với chúng tôi, ông cũng giảng Pháp qua những câu chuyện. Ngày 19 tháng Tám 1994, nhiều người trong chúng tôi đi đến phi trường đưa tiễn Sư phụ đi thành phố Yanji. Trong phòng đợi nơi phi trường, Sư phụ kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện. Tôi tin rằng Sư phụ đang giảng một cấp của Pháp. Câu chuyện mà Ông kể là vào ngày 9 tháng Chín 1976, khi Sư phụ đang làm việc trong quân đội. Người lãnh đạo ĐCSTQ lúc bấy giờ là Mao Trạch Đông chết ngày hôm đó và mọi hình thức giải trí bị cấm. Thành phố rất yên tịnh. Cây súng của Sư phụ thình lình và vô tình nổ. (Khi nghe điều này chúng tôi đều lo lắng cho Sư phụ vì chúng tôi biết ĐCSTQ tà ác biết bao nhiêu). Tôi phụt miệng hỏi, “Sau đó, Sư phụ làm sao?” Sư phụ không trả lời thẳng tôi mà nói, “[Không gì cả, ] nó chỉ là như vậy là chư vị phải bị mất mặt [trước mặt mọi người]!” Tôi còn nhớ những lời của Ông sâu trong trí tôi và cảm thấy nó có ý nghĩa nhiều hơn là chỉ một câu chuyện. Vì vậy, sau này khi có ai la rầy tôi trước mặt nhiều người, tôi không cảm thấy khó chịu và tinh thần tôi không bị lung lay.’’

Tôi cảm thấy may mắn rất nhiều. Từ khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, tôi không bao giờ uống một viên thuốc. Tôi nay 71 tuổi. Dù “bị giam cầm trái phép” ba lần tổng cộng 860 ngày, với sự bảo vệ từ bi của Sư phụ, tôi vẫn rất khoẻ mạnh. Tôi thành thật cám ơn Sư phụ từ bi! Chắp chưởng (Heshi)!

Có một câu chuyện khác mà đã ảnh hưởng dân chúng Trường Xuân rất nhiều. Nó xảy ra tháng Mười hai 1993, khi Sư phụ đang ở Bắc Kinh tham dự Đại hội Sức khoẻ Đông phương. Toà nhà nơi Sư phụ ở bị hoả hoạn. Đó là một toà nhà bốn tầng lầu. Lửa bắt đầu nơi căn phòng kế cạnh phòng Sư phụ. Các phòng ấp hai bên phòng của Sư phụ đều bị cháy, nhưng phòng Sư phụ ở giữa thì an toàn chỉ một số đồ vật trong phòng bị ướt vì nước cứu hoả. Khi đội cứu hoả đi vào phòng họ nhìn thấy có các tượng Phật trên kệ và hình Bồ tát treo trên tường (mà Sư phụ làm lấy). Sau khi họ rời đi, họ nói về điều đó khắp nơi và nói rằng căn phòng không cháy vì gia đình có Phật phò trợ. Bây giờ khi tôi nhớ lại điều này, tôi nghĩ đó có thể là can nhiễu từ cựu thế lực mà đã bị Sư phụ giải tán.

“Vô lượng khó nạn trong mười lăm năm,
Ai có thể nói có bao nhiêu trong Chính Pháp?
Vì cứu độ tất cả chúng sinh
Không ngừng cho đến khi cõi vi quan được thăng hoa.”
(“Khó nạn” từ Hồng Ngâm II) [Tạm dịch]
Sư phụ chịu đựng biết bao nhiêu là khó nạn!

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/1/31/119739.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/2/22/70186.html

Đăng ngày 18-5-2006; Bản dịch có thể chính sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share