Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-05-2006] Nhân dịp kỷ niệm 14 năm Sư phụ truyền Pháp, các đệ tử Đại Pháp ở Trường Xuân đã ôn lại quá trình Sư phụ truyền Pháp tại quê nhà năm xưa, hồi tưởng lại từng chút một về việc Sư phụ truyền Pháp, trong lòng vô cùng xúc động.

Nhà Sư phụ ở góc Tây Bắc của ngã tư giao giữa đường Kiến Thiết và đại lộ Giải Phóng. Đó là một tòa nhà ở cũ kỹ đã xuống cấp, nhà Sư phụ ở trên tầng bốn (Hình 1). Căn hộ hai phòng liền nhau hướng về phía Nam, chỉ rộng khoảng hơn 20 mét vuông. Phòng trong có một chiếc giường và một tủ quần áo, phòng ngoài có một chiếc bàn, một chiếc ghế sofa dài, một tủ sách, trên tủ sách có một lư hương, trong lư hương vẫn còn nửa lư tàn hương. Chính trong căn phòng nhỏ đơn sơ này, Sư phụ đã hoàn thành các cuốn sách Đại Pháp như Pháp Luân Công, Pháp Luân Công (bản hiệu đính), Chuyển Pháp Luân, Chuyển Pháp Luân (quyển 2), Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa giải. Cũng chính trong căn phòng nhỏ hẹp này, Sư phụ đã xử lý những ma can nhiễu Chính Pháp trong vũ trụ, Ngài ngồi mười mấy ngày liền, râu mọc dài cũng không có thời gian cạo.

2006-5-12-changchun-01--ss.jpg

(Hình 1)

Có một lần, Sư phụ ngồi liền bảy ngày bảy đêm, không ăn không ngủ. Con gái Ngài thương cha, nhắc cha ăn cơm. Sư phụ thở dài, nói rằng một tiếng gọi của con thì ở không gian khác đã mười mấy năm trôi qua rồi! Con gái Ngài không dám làm phiền cha nữa. Các học viên lâu năm thời kỳ đầu đều hiểu Sư phụ đang làm gì, giống như Sư phụ đã nói trong Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa giải: “Trở về [thành phố quê nhà] lần này [tôi] có rất nhiều vấn đề cần xử lý, các học viên đều biết, cho nên, hết sức tránh quấy nhiễu tôi. Có thể một hồi chuông điện thoại cũng dẫn tới can nhiễu tôi rất mạnh, do đó rất nhiều học viên ngay cả gọi điện thoại cũng không gọi, tôi biết điều này.”

Trên tường phòng ngoài có treo những bức tranh hình tượng Phật do chính tay Sư phụ vẽ, hai bức hình tượng Phật Nữ, một bức tượng Phật A Di Đà, một bức hình vị Đạo và một bức vẽ Tôn Ngộ Không, trang nghiêm và thần thánh. Sư phụ dùng bút sáp màu để vẽ, vô cùng tinh tế, sống động như thật. Trong số đó, tượng A Di Đà (trang 61), vị Đạo (trang 58) và một hình Phật Nữ (trang 76) có trong phần tranh minh họa của sách “Hồng Ngâm” (Hình 2).

2006-5-12-changchun-02--ss.jpg

(Hình 2)

Còn nhớ năm ấy khi Sư phụ tham gia Triển lãm Sức khỏe Đông Phương ở Bắc Kinh, tòa nhà chung cư này đã bị cháy. Sau đó, Sư phụ kể lại chuyện này, lúc ấy có người báo cho Sư phụ biết nhà bị cháy, Sư phụ vòng tay phải ra sau đầu, làm một động tác rất đẹp và nói: “Cháy thì cứ cháy thôi!” Sư phụ đã không quan tâm đến việc này. Kết quả, sau khi dập tắt lửa, nhân viên cứu hỏa dọn dẹp hiện trường và thấy rằng chỉ có nhà Sư phụ là không bị cháy. Lúc ấy mọi người nói rằng, nhà này có người tu Phật, trong nhà có thờ hình tượng Phật nên được Phật bảo hộ. Bây giờ nghĩ lại, khi đó cựu thế lực đã gây ra đủ mọi phiền phức cho việc Sư phụ truyền Pháp, nhưng đúng như Sư phụ đã giảng:

“Tôi là người không thích đấu với người ta, tôi cũng không thèm đấu với ông lão ấy. Ông ta quăng đến cái gì không tốt thì tôi thanh lý, thanh lý hết xong, tôi lại truyền Pháp của mình.” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Phía Đông nhà Sư phụ không xa là Quảng trường Văn hóa, nơi đây từng là Cung Địa chất, là nơi hội họp công cộng lớn nhất của thành phố Trường Xuân, trước khi truyền Pháp Sư phụ đã luyện công ở đây. Sư phụ có một tấm ảnh vận bộ đồ luyện công chụp lúc đang luyện tĩnh công ở địa điểm này (Hình 3). Nghe nói, khi xây dựng thành Quảng trường Văn hóa, kế hoạch ban đầu là san phẳng toàn bộ, nhưng sau đó đã giữ lại khu rừng ở góc Đông Nam và Tây Nam, là nơi Sư phụ luyện công năm xưa. Trước ngày 20 tháng 7, buổi luyện công buổi sáng của hàng vạn người ở Trường Xuân cũng diễn ra tại đây, cảnh tượng hồng đại, không khí trang nghiêm, trường năng lượng tường hòa từ bi đã triển hiện uy lực của Đại Pháp, và cũng thu hút rất nhiều người hữu duyên bước vào Đại Pháp (Hình 4).

2006-5-12-changchun-03--ss.jpg

(Hình 3)

2006-5-12-changchun-04--ss.jpg

Hình 4: Cảnh luyện công buổi sáng trước Cung Địa chất Trường Xuân vào ngày 1 tháng 1 năm 1998, có hơn 2.000 người tham gia.

Đi tiếp về phía Bắc là trường Trung học số 5 Trường Xuân, Sư phụ đã mở các lớp truyền Pháp khóa thứ nhất và thứ hai tại giảng đường của trường. Ngày 15 tháng 5 năm 1992, khi mở khóa giảng đầu tiên, chỉ có khoảng 180 người. Đại Pháp hồng truyền bắt đầu từ đây, chỉ trong 7 năm đã có 100 triệu người ở Trung Quốc Đại lục học Pháp luyện công, và chỉ trong 14 năm đã hồng truyền đến gần 80 quốc gia và khu vực, trên toàn thế giới gần như không ai không biết đến Pháp Luân Công.

2006-5-21-shifu-photo-14--ss.jpg

Sư phụ giảng Pháp tại Trường Xuân

2006-5-21-shifu-photo-13--ss.jpg

Sư phụ giảng Pháp tại Trường Xuân

Ban đầu, Sư phụ truyền Pháp dưới hình thức khí công, Ngài đã đích thân khai huyệt lao cung, khai thiên mục, cấp Pháp Luân và tịnh hóa thân thể cho các học viên. Tôi nhớ khi mở lớp, có một cô bé khoảng 16, 17 tuổi bị phụ thể khống chế khóc không ngừng, mấy vị khí công sư của các môn phái khác vỗ lên đầu cô bé mà không có tác dụng. Sư phụ từ trên bục giảng đi xuống, vỗ ba cái vào đầu cô bé, cô bé lập tức nín khóc, cả hội trường vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc, tiếp đó là một tràng pháo tay, những người có mặt ai nấy đều vô cùng thán phục. Sư phụ còn đặt khí cơ ở bốn góc của hội trường, hào quang đỏ chiếu rọi khắp nơi, tạo một bầu không khí tường hòa.

Sau khi kết thúc khóa thứ hai, Sư phụ đạp một chiếc xe đạp loại cũ nhất, ọp ẹp, đi một vòng quanh thành phố Trường Xuân, để thanh lý trường không gian cho toàn bộ thành phố. Sư phụ nói với các học viên, hãy chăm chỉ luyện công, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Công viên Thắng Lợi cũng là nơi Sư phụ luyện công thời kỳ đầu. Mùa đông ở vùng Đông Bắc giá lạnh biết bao! Sư phụ luyện trạm trang vào mùa đông, Ngài cởi áo khoác, tháo găng tay, đứng suốt mấy tiếng đồng hồ. Mùa hè, mưa như trút nước, những người luyện khí công khác đều chạy vào mái hiên trú mưa, chỉ có Sư phụ vẫn đội mưa luyện, ai nhìn thấy cũng đều thán phục: Đây mới thực sự là luyện công. Có học viên còn thấy Sư phụ luyện bão luân vào buổi tối, sáng hôm sau nhìn lại vẫn thấy Sư phụ đứng đó, luyện suốt cả đêm.

Sư phụ bắt đầu dạy công là ở công viên Thắng Lợi, lúc đó Ngài truyền dưới hình thức khí công, để mọi người biết đến Đại Pháp, Sư phụ đã chữa bệnh, thanh lý phụ thể, chữa thẳng lưng gù, dùng tay trừ bệnh cho mọi người. Lúc ấy, người luyện công ở Núi Khỉ đứng chật kín từng lớp, sau đó không đủ chỗ, lại mở thêm các điểm luyện công ở cổng chính và cổng sau. Chính tại cổng sau này, Sư phụ đã đề cập trong Chuyển Pháp Luân khi giảng về “Vấn đề ăn thịt”:

“Một buổi sáng sớm [khi] tôi đi qua con đường chỗ cổng sau công viên Thắng Lợi tại Trường Xuân. Có ba người từ phía cổng sau nói chuyện ầm ỹ đi ra, trong đó một người nói: ‘Luyện công gì rồi không cho ăn thịt nữa? Tôi thà sống ít đi mười năm mà được ăn thịt còn hơn!’ Dục vọng này quả là mạnh mẽ.”

Đọc đoạn Pháp này của Sư phụ, tôi như thấy lại bóng dáng của Ngài năm xưa.

Cách Công viên Thắng Lợi không xa về phía Đông Bắc là nơi Sư phụ từng làm việc – Công ty Cung ứng Lương Dầu thành phố. Bất cứ ai từng làm việc cùng Sư phụ đều biết, Sư phụ hiền hòa, chất phác, thật thà, bình thường ít nói, luôn tươi cười, rất được lòng mọi người. Ai có chỗ nào không khỏe, tìm đến Sư phụ, Ngài đều giúp điều chỉnh, và ai cũng nói là đỡ hơn. Mỗi dịp lễ tết có hoạt động, Sư phụ lại mời những đồng đội trong đoàn văn công quân đội đến biểu diễn, Sư phụ thổi kèn trumpet. Trong công việc và cuộc sống, Sư phụ luôn dùng hành động để cho chúng ta biết làm thế nào để tu luyện mà vẫn phù hợp tối đa với trạng thái người thường. Sư phụ đã kể về việc tu luyện thời kỳ đầu của mình là ở nơi đây:

“Hồi tôi còn đi làm ở đơn vị [công tác], nhà ăn của đơn vị cứ thua lỗ mãi, sau đó phải đóng cửa. Đóng cửa rồi thì anh chị em phải mang cơm đi. Sáng sớm làm cơm, rồi vội vội vàng vàng đi làm rất nhọc sức. Đôi lúc [tôi] mua hai cái bánh bao, một miếng đậu phụ chấm tương. Về lý mà xét thì đó là món rất thanh đạm cũng khả dĩ; [nhưng] cứ ăn thế mãi cũng không được, cũng cần vứt bỏ cái tâm ấy. Chư vị vừa nhìn thấy món đậu phụ, liền cảm thấy buồn nôn; nếu ăn nữa [cũng] không ăn được; cũng e rằng chư vị sẽ sản sinh tâm chấp trước.” (Chuyển Pháp Luân)

Ở thành phố Trường Xuân có rất nhiều người từng là đồng nghiệp, bạn học, đồng đội, hàng xóm, bạn bè và người thân của Sư phụ, tất cả đều là duyên phận mà Sư phụ đã kết để cứu độ họ, mong rằng họ đều có thể biết Đại Pháp tốt, không phụ tấm lòng khổ độ của Sư phụ! “Đại Pháp hồng truyền, cứu độ hết thảy chúng sinh” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II), Sư phụ đã cho tất cả các sinh mệnh cơ hội được cứu hết lần này đến lần khác, chỉ xem bản thân lựa chọn thế nào.

Phía Tây của Công viên Thắng Lợi là câu lạc bộ của lực lượng không quân, Sư phụ đã mở khóa thứ ba tại đây. Khi ấy, có một người phụ nữ bị bao gạo đè trúng khi đang làm việc ở cơ quan, nằm liệt giường đã lâu, đã thử mọi phương pháp chữa trị nhưng không khỏi, người nhà đưa bà từ bệnh viện đến, dùng cáng khiêng lên bục giảng, vài bệnh nhân khác cùng buồng bệnh với bà cũng đi theo. Trước khi giảng bài, Sư phụ đã đích thân điều chỉnh thân thể cho bà, vỗ vào phía trước người, rồi bảo bà xoay người lại vỗ vào phía sau, sau đó Sư phụ bảo bà ngồi dậy, bà liền ngồi dậy; Sư phụ bảo bà đứng lên, bà liền đứng lên; Sư phụ tiếp tục bảo bà đi một vòng xem sao, bà thực sự đã đi một vòng trên bục giảng. Người nhà và các bệnh nhân đi cùng vô cùng cảm kích, từ đó, cả gia đình bà đã bước vào tu luyện Đại Pháp.

Vào một ngày trong khóa học này, Sư phụ đạp chiếc xe đạp cũ kỹ chở con gái đến, đến trước cửa, thấy một hàng xe đạp của học viên bị đổ, Ngài liền dựng từng chiếc một lên, lúc đó trời còn đang mưa nhỏ. Sư phụ ơi, từ mỗi việc rất nhỏ Ngài đều làm gương cho mọi người, Sư phụ dùng hành động của mình để nói cho chúng ta biết thế nào là ‘ôm chí lớn mà không quên tiểu tiết’. Lúc ấy có một học viên đang đợi ở cửa, muốn nhờ Sư phụ điều chỉnh bệnh cho người nhà, trông thấy cảnh này, cô vô cùng cảm động và kính phục, trong lòng tự trách: Sư phụ luôn nghĩ cho người khác, sao mình lại có thể vì việc chữa bệnh cho người nhà mà làm lỡ thời gian nghe giảng của mọi người! Cô lặng lẽ quay vào hội trường chờ Sư phụ giảng Pháp. Việc làm từ bi và thuần thiện của Sư phụ đã hóa giải tất cả những gì bất chính, và cũng đang quy chính lại nhân tâm.

Công viên Thắng Lợi và Hội trường Tỉnh ủy chỉ cách nhau một con đường, Sư phụ đã mở các khóa thứ tư và thứ năm tại đây. Ở khóa thứ tư, Sư phụ bảo một vài học viên tham gia lớp học đứng lên bục giảng, có một người có một khối u lớn trong bụng, Sư phụ đã thanh lý thân thể cho bà, lúc đó cả mủ và máu theo ống quần chảy xuống, khối u biến mất, bụng bà phẳng lại, quần lập tức lỏng ra. Biết bao học viên đã chứng kiến thần tích của Sư phụ và sự thần kỳ của Đại Pháp.

Sau khóa thứ năm, Sư phụ không chữa bệnh cho từng học viên nữa, mà điều chỉnh thân thể cho toàn thể học viên. Khi kết thúc khóa học này, Sư phụ đã trao cờ cho năm điểm luyện công: Công viên Thắng Lợi, Đại học Cát Lâm, Công viên Nhi Đồng, Vườn Bách thảo và Công viên Triều Dương. Những điểm luyện công này đều do chính Sư phụ xem xét, thanh lý trường và đặt lồng bảo hộ. Sư phụ đã khoanh một khu đất rất lớn ở Vườn Bách thảo, nhưng lúc đó chỉ có vài người luyện công, Sư phụ bảo họ đừng vội, chẳng mấy chốc sẽ không đủ chỗ. Thật vậy, sau các khóa thứ sáu, thứ bảy, người đã đông lên, sau năm 1995 thì đông đến mức không còn chỗ đứng, vì vậy đã lập thêm các điểm luyện công ở các cổng khác của Vườn Bách thảo.

2006-5-12-changchun-05--ss.jpg

(Hình 5)

Hai khóa học cuối cùng của Sư phụ đều được tổ chức tại Hội trường Minh Phóng Cung của Đại học Cát Lâm. 14 năm đã trôi qua, mặc dù nhiều địa điểm đã được trùng tu, xây lại, chỉ có nơi đây vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, tòa nhà cổ kính theo phong cách kiến trúc Nhật Bản này là nhân chứng và ghi lại lịch sử, kể cho chúng ta biết rằng khi toàn vũ trụ đang đi đến hồi kết, Sư tôn vĩ đại đã đến, truyền Pháp tại đây để cứu độ chúng sinh. Trong hội trường vẫn vang vọng giọng nói âm vang của Sư phụ, trước cửa còn lưu lại biết bao bức ảnh chụp chung của Sư phụ và các học viên, tại trường truyền Pháp này có biết bao người đã chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp.

Khi Sư phụ giảng Pháp, có học viên nhìn thấy vòng hào quang rất lớn của Sư phụ, ánh vàng rực rỡ, tám vị Thần Hộ Pháp mặc áo giáp, cầm các loại Pháp khí, mỗi bên bốn vị, đứng hai bên Sư phụ để hộ Pháp, vô cùng uy nghiêm và thần thánh.

Có một ông lão bị tai biến mạch máu não, chống gậy ngồi trên ghế để chụp ảnh cùng Sư phụ. Sư phụ nói với ông: “Cụ bỏ gậy xuống, bỏ ghế ra.” Ông lão từ từ đứng dậy, quẳng gậy xuống, thử bước chân trái, rồi bước chân phải, sau đó đi một vòng rồi lại một vòng trên quảng trường trước cửa. Mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc, chấn động không thôi, tán thán rằng: “Thần kỳ quá!” Sau đó, vợ của ông lão đã viết thư cho Sư phụ, bày tỏ rằng nhất định sẽ luyện Pháp Luân Công thật tốt để báo đáp ân đức của Sư phụ.

(Còn tiếp)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/5/13/127610.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/5/15/73296.html

Đăng ngày: 27-5-2006, cập nhật 22-10-2025; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.