Bài của một học viên ở Đức
[MINH HUỆ 7-10-2010] Trong lần hội họp tháng Bảy vừa qua, một bạn đồng tu nữ bảo là lúc nào cũng có học viên người Hoa chia sẻ kinh nghiệm về việc khỏi bệnh sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp. Chị ấy hỏi tại sao học viên Tây phương ít khi chia sẻ kinh nghiệm như vậy. Tôi đã kể với chị rằng tôi cũng có một trải nghiệm như thế. Tất cả bệnh của tôi đã biến mất sau khi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đây là câu chuyện của tôi.
Tôi mắc chứng dị ứng rất khó chịu vào năm 1997. Tôi chỉ có thể ăn một số lượng rất ít loại thực phẩm. Không chỉ dị ứng với đồ ăn, tôi còn dị ứng với phấn hoa, thành phần hóa học của bột giặt, của sản phẩm chăm sóc da, và của kem đánh răng. Rốt cuộc, tôi chỉ có thể dùng sản phẩm tự nhiên. Thậm chí chỉ chút xíu phấn hoa cũng làm hại tôi đến khổ. Tôi cảm thấy tất cả sinh lực của mình đang rời đi mất.
Tôi đã từng chỉ nặng có 42 kg và trông rất gầy. Có một đoạn thời gian tôi đã có một số mụn mủ lớn trên mặt. Tôi phải hết sức dũng cảm khi ra ngoài và bị người ta nhìn chằm chằm vào mặt. Không chỉ như vậy, tôi dễ mắc những bệnh tật ở xung quanh, và thường xuyên bị ho, đau họng và đau tai. Và tôi phải chịu phẫu thuật định kỳ vì viêm tụy tiền đình (một bệnh liên quan đến phụ khoa).
Năm 2000, một nữ bác sỹ chuyên khoa giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Và chị ấy cho tôi mượn cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc. Tôi mua video trong đó Sư phụ dạy các bài tập. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân ở nhà và tự học các bài tập công. Đôi khi tôi đến điểm luyện công trong cùng thành phố. Do dị ứng đồ ăn, tôi phải ăn một số món nhất định vào một thời gian nhất định, vì vậy tôi không thể tham gia nhóm luyện công hàng ngày. Đây là một trong những sơ hở của tôi lúc bấy giờ, và điều này đã bị cựu thế lực tà ác dùi vào.
Ba năm sau, năm 2003, sức khỏe của tôi xuống cấp trầm trọng đến mức tôi không muốn sống nữa. Tôi cảm thấy đang ở bên bờ sụp đổ và tôi sẽ chết. Tôi luôn luôn chóng mặt, bệnh tật, và hoảng sợ. Đến tháng Tám năm 2003, tôi khó thở đến mức gần như bị ngộp thở. Tôi sắp xếp đồ đạc và viết bức thư vĩnh biệt cho con gái, lúc đó đang đi nghỉ mát. Tôi gọi điện cho chồng và bảo rằng đừng tìm tôi nữa nếu chiều tối không thấy tôi trở về nhà. Sau đó, tôi đi vào rừng. Thế rồi, đúng vào thời điểm mấu chốt, tôi quyết định thật sự thực hành Pháp Luân Đại Pháp.
Sau đó, tình hình của tôi được cải thiện. Tôi bắt đầu tham gia nhóm đọc Pháp tập thể và thường xuyên ra luyện công ngoài trời. Tôi nhận ra rằng tất cả các triệu chứng bệnh không phải là bệnh thật sự. Tuy nhiên trong cuộc sống thực tại thì rất khó nhận ra điều này.
Một thời gian sau, tôi không còn chú ý các triệu chứng của mình nữa, như không biết đã đau bụng, buồn nôn hay hen suyễn, vân vân. Khi tôi cảm thấy khó chịu hoặc cảm thấy vượt quá giới hạn chịu đựng của mình, tôi sẽ nhẩm đọc lời của Sư Phụ: “nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.”
Ngay cả viêm tụy tiền đình, vốn không thể khỏi nếu không phẫu thuật, đã biến mất sau đó. Mủ và tất cả những thứ xấu vốn vẫn tự xuất hiện rồi cũng biến mất.
Sau một hai năm tôi trở nên khoẻ mạnh hơn nhiều, và sau ba năm, tôi có thể ăn được hầu như bất kể đồ ăn gì. Sau bốn năm, tất cả các bệnh của tôi đã biến mất. Trọng lượng của tôi trở lại bình thường. Ngoài ra, công việc của tôi trở nên trôi chảy hơn, và tình hình tài chính của gia đình cũng được cải thiện.
Nhìn lại, quả đúng là Sư phụ đã cứu vớt tôi từ địa ngục và tiêu trừ đi rất nhiều nghiệp lực cho tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/10/7/230650.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/10/8/120499.html.
Đăng ngày 19-10-2010; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.