Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-07-2010] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 1998. Những lợi ích vô lượng và trí huệ sâu xa mà tôi đạt được từ sự tu luyện này, giống như hàng trăm triệu học viên trên toàn thế giới đã nhận được, là vượt quá khả năng diễn tả của tôi. Tôi muốn chia sẻ một số các kinh nghiệm của tôi trong hơn 10 năm qua.
Hơn 30 năm trước, tôi kết hôn với một giáo viên tốt bụng xuất sinh trong một gia đình nghèo, người vốn có một sức khoẻ kém. Không bao lâu sau chúng tôi có một đứa con trai, và cả hai gia đình của chúng tôi đều yêu thương đứa trẻ rất nhiều. Con trai tôi rất thông minh, xinh xắn, và rất dễ thương. Tuy nhiên, một ngày kia khi cháu lên năm tuổi, cháu bắt đầu có một vài triệu chứng bị động kinh, và cơ thể cháu suy sụp mau chóng. Khi lên tám tuổi, cháu bắt đầu té bị xuống đất, và sùi bọt mép. Bệnh viện tỉnh chẩn đoán cháu bị bệnh động kinh. Chúng tôi đã suy sụp.
Chúng tôi dùng cạn tài chính để cố trị bệnh cho con. Tuy nhiên, không có thuốc gì có thể trị được bệnh cho cháu sau nhiều năm. Khi bệnh động kinh tái diễn, con trai tôi la khóc vì bị vọp bẻ (chuột rút). Mặt cháu méo mó, sùi bọt mép, và khuôn mặt trở thành như màu xác chết. Cháu mê man trong nhiều giờ. Đôi lúc, bệnh tấn công nhiều ngày kế tiếp nhau. Đến lúc 15 tuổi, đứa con thông minh và dễ thương của chúng tôi đã trở thành gần như mất trí.
Đối diện với một gánh nặng gia đình như vậy, tôi trở nên chán nản, từ một người phụ nữ cương quyết, thành một người lúc nào cũng lo lắng cách vượt người khác. Bất chấp sự phản đối của gia đình tôi, tôi bỏ công việc làm và bắt đầu kinh doanh, vì tôi muốn có nhiều tiền hơn để cứu con tôi. Trong thế giới làm ăn tại Trung Quốc, mọi người đều cố gạt gẫm và đánh lừa nhau, và nhiều người chỉ biết có tiền. Tôi chơi cờ bạc, và tự đầu độc trong các quán ăn chơi karaoke và bị cuốn theo dòng xoáy. Tôi sống giống như một con ma trơi trong ba năm. Khi tôi biết rằng tôi đã bị mắc bệnh ho lao, viêm thận, u ngực và các bệnh khác, và không thể đứng vững được nữa, tôi rơi xuống đất và ngưng giấc mơ làm giàu.
Tôi tự hỏi phải làm sao. Tôi cảm thấy vô vọng, vì vậy tôi cầu xin ơn trên giúp cho gia đình tôi. Không biết vì sao, tôi bước lên một chiếc xe buýt và đi đến thăm một bạn học cũ tên là Lý, mà tôi đã không gặp từ hơn hai năm.
Tôi vẫn còn nhớ ngày đó là vào tháng 5 năm 1998. Khi tôi bước vào nhà của chị ấy, chị vui sướng quá và nói với một nụ cười lớn, “Ồ, tôi mong được gặp chị. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi được như nguyện.” Tôi ngạc nhiên và không biết chị nói về gì. Chị lấy ra một quyển sách và để nó lên mặt bàn bên cạnh tôi. Khi ba chữ Chuyển Pháp Luân được nhìn thấy, tôi cảm thấy chấn động thình lình trong cơ thể tôi.
Chị nói, “Chuyển Pháp Luân là một báu vật mà đã giúp tôi hiểu được ý nghĩa thật của đời người. Mỗi chữ trong quyển sách dạy tôi thế nào là tu luyện, cách làm một người tốt, cách chúng ta có thể tiêu trừ các chấp trước và chính lại các tư tưởng và hành động của chúng ta, cũng như nghĩ đến người khác trước qua sự tu luyện như thế nào. Quyển sách này thật là mầu nhiệm. Càng đọc, tôi càng hiểu nhiều hơn, và tôi luôn cảm thấy rằng tôi chưa đọc đủ. Tôi tập năm bài công pháp mỗi ngày. Tôi đã có thai sáu tháng trước khi tôi nhận ra điều đó, vì tôi cảm thấy thể chất rất tốt. Thật tuyệt diệu!”
Lúc bấy giờ tôi mới để ý người bạn học cũ 41 tuổi của tôi kỳ thật đang mang thai. Chị ấy trước kia được chuẩn đoán là không thể nào có con được.
Sau khi nghe được điều này, sự kính trọng của tôi đối với Chuyển Pháp Luân gia tăng tức thời. Cho dù chị ấy không biết điều tôi đang nghĩ, chị nói những lời thẳng vào trong tâm tôi, “Tu luyện các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn có nghĩa là tu luyện đạo đức. Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện toàn thể thân và tâm, đòi hỏi cả tu và luyện. Nếu chị làm mọi điều hoà hợp với các nguyên lý của quyển sách và buông bỏ các tư tưởng và hành vi xấu, Sư phụ sẽ giúp chị tịnh hóa cơ thể của chị để chị có thể đạt được trạng thái vô bệnh. Nhiều bệnh nhân bệnh ung thư trong vùng của chúng tôi đã được hoàn toàn bình phục, và có rất nhiều sự mầu nhiệm. Hơn một ngàn học viên đến tập công chung tại các địa điểm tập công trước khi đi làm mỗi sáng. Chị cũng nên tập công. Có thể bệnh của con trai của chị sẽ được bình phục một cách mầu nhiệm. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng ‘bởi vì chư vị là luyện chính Pháp, một người luyện công, người khác được lợi ích’”
Tôi thật sự bị chấn động bởi những lời của chị và đi về nhà với quyển Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu đọc quyển sách một cách kính cẩn. Khi đang đọc, tôi cảm thấy rất dễ chịu cả thể chất lẫn tinh thần. Tôi thình lình nhìn thấy ánh sáng sau khi đọc Chuyển Pháp Luân không ngừng qua một ngày. Tôi hiểu được rất nhiều vấn đề mà tôi đã ước ao được hiểu nhưng không thể có được câu trả lời, cho dù tôi đã cố gắng rất nhiều. Với sự thăng hoa của tư tưởng tôi, tôi giới thiệu quyển sách với chồng tôi và nói, “Đây thật là một quyển sách tuyệt vời! Anh cũng nên đọc nó. Sự may mắn chỉ đến một lần, anh không nên để lở mất nó!”
Như vậy, cả hai chúng tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp và tập công cùng nhau. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần, chúng tôi tin tưởng chắc chắn là Phật ân hạo đãng của Sư phụ chúng ta và Đại Pháp sẽ che chở cho gia đình chúng tôi vượt qua các khổ nạn của sinh tử, và dìu dắt chúng tôi đi về tương lai sáng lạn. Chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm và khuyến khích nhau. Chúng tôi không lo lắng hoặc cảm thấy vô vọng về con trai chúng tôi nữa. Chúng tôi đọc Chuyển Pháp Luân cùng nhau cho con trai chúng tôi. Tiếng nhạc Phổ Độ được nghe trong nhà chúng tôi từ sáng đến tối, và cả bầu không khí cũng thay đổi. Đời sống chúng tôi trở nên hài hòa hơn và bình an hơn. Bệnh của con trai chúng tôi tiến bộ lớn lao và bề ngoài của nó cũng thay đổi tốt đẹp hơn.
Chúng tôi tu luyện tâm trí, và cùng nhau buông bỏ các dục vọng. Tất cả điều chúng tôi làm là tập công và gánh chịu khó nạn. Chúng tôi luôn nhớ điều Sư phụ giảng cho các học viên của Ngài,
“Nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người. Con người trong xã hội người thường, kẻ tranh người đoạt, kẻ lừa người dối, chỉ vì chút đỉnh lợi ích cá nhân mà làm hại người khác; các tâm ấy đều phải vứt bỏ. Nhất là với những người học công tại đây hôm nay, những tâm ấy lại càng phải vứt bỏ hơn nữa.” (Chuyển Pháp Luân)
Kể từ đó, tôi không còn cờ bạc nữa hoặc đi nhảy đầm nữa. Tôi khắc phục các thói quen xấu của tôi, kể cả nói lời chỉ trích làm đau lòng người khác, và buông bỏ sự ích kỷ chạy theo danh vọng và tiền tài. Tôi cố đối đãi với mọi người bằng từ bi, quân bình quan hệ giữa gia đình và xã hội, và xin lỗi với các bạn đồng nghiệp và lãnh đạo mà tôi hằng cãi vã, và nói với họ một cách thành thật về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Các hành động đó đã cảm động họ đến rơi nước mắt.
Chín tháng sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, bệnh ho lao, viêm thận, u ngực và các bệnh khác của tôi biến mất một cách mầu nhiệm. Bệnh loét nột tạng và bệnh tim của chồng tôi cũng biến mất. Sau đó, bệnh động kinh của con tôi, mà cháu đã chịu đựng trong hơn 12 năm cũng biến mất. Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Sư phụ, con trai tôi học được năm bài công pháp và có thể đọc Luận Ngữ và Hồng Ngâm. Nó lớn lên thành một thanh niên cao 1.74 mét. Từ đó, cháu có thể đọc thuộc lòng Luận ngữ và Hồng Ngâm và cũng có thể tập công với chúng tôi. Cháu vốn mới chỉ có khoảng 100 ngày đi học, nhưng có thể viết các chữ Trung Quốc thật đẹp theo dạng phồn thể với phấn màu và bút lông. Người ta nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời sau khi biết được các câu chuyện của gia đình chúng tôi, sau khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Trên đây là câu chuyện ngắn về Pháp Luân Đại Pháp đã che chở cho gia đình tôi, và Phật ân hạo đãng đã chiếu rọi lên gia đình tôi như thế nào.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/7/14/226966.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/8/4/119040.html
Đăng ngày: 17-09–2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.