Bài của một học viên Pháp Luân Công tại đông bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-7-2010] Sự căng thẳng đã được tạo ra tại Trung Quốc trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Giang Trạch Dân và chế độ của ông ta đã thóa mạ Pháp Luân Đại Pháp và bôi nhọ Sư phụ bằng nhiều cách.

Các học viên Đại Pháp không được phép khiếu nại tại các văn phòng địa phương, và nhiều người đã đi Bắc Kinh để khiếu nại. Thời tiết tháng 7 vô cùng nóng tại Bắc Kinh khi nhiều học viên và tôi đi đến nơi đó. Tôi hỏi đường từ nhiều người và cuối cùng đã đến được Văn phòng Khiếu nại của Hội đồng Nhà nước trước 9 giờ sáng. Các đặc vụ từ Phòng 610 đến và dò hỏi về thông tin cá nhân của tôi. Sau khi họ vừa biết rằng chúng tôi là học viên Đại Pháp và đến từ một tỉnh tại đông bắc Trung Quốc, họ đẩy chúng tôi ra khỏi hàng và ra lệnh cho chúng tôi không được khiếu nại. Chúng tôi không nghe lời. Các học viên khác nói với các viên chức rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và họ đã được hưởng lợi ích về thể chất và tinh thần từ việc tập luyện Đại Pháp như thế nào, và chúng tôi phải làm sáng tỏ sự thật về Sư phụ và Đại Pháp. Các viên chức cố thuyết phục chúng tôi bằng cách mời chúng tôi đi ăn và nói chuyện với chúng tôi, nhưng chúng tôi không nghe theo lời họ. Họ nói với chúng tôi về lệnh từ cấp trên – là tất cả các học viên Pháp Luân Công mà đi đến Bắc Kinh để khiếu nại phải bị đuổi khỏi sở làm khi họ trở về nhà. Các viên chức Phòng 610 bảo chúng tôi đi trở về và để cho các văn phòng khiếu nại địa phương giải quyết vấn đề cho chúng tôi. Chúng tôi nói với họ lý do đến Bắc Kinh là vì các văn phòng địa phương không giải quyết vấn đề cho chúng tôi.

Người thư ký văn phòng đưa ra các mẫu đăng ký nơi bàn tiếp tân đối đãi với các người đi khiếu nại rất thô lỗ, la lối họ qua máy phóng thanh và mắng nhiếc họ. Có lúc ông ta cố tình làm cho công việc khó khăn thêm và không đưa cho các học viên mẫu đăng ký. Các đặc vụ đến từ các tỉnh khác chặn các người đi khiếu nại và lôi họ ra khỏi Văn phòng khiếu nại.

Cuối cùng đến lượt tôi sau một lúc chờ đợi lâu, người viên chức từ chối đưa cho tôi tờ đơn mẫu và ông ấy nói lớn tiếng rằng tôi phải điền vào mẫu như các học viên khác. Tôi giải thích là tôi không biết các học viên khác, vì chúng tôi đến từ các thị xã và đơn vị làm việc khác nhau, và tôi đưa cho ông ta xem chứng minh thư của tôi. Đảng Cộng sản quy định rằng từ ba người trở lên sẽ được xem là một nhóm khiếu nại, và sau khi những người khiếu nại trở về nhà, họ phải bị bắt và giam. Người viên chức vẫn từ chối đưa cho tôi tờ đơn mẫu, nhưng vì sự cương quyết của chúng tôi nên ông ta cuối cùng cho phép hai người trong chúng tôi được điền một tờ. Sau khi chúng tôi đưa cho ông ta tờ đơn và các chứng minh thư của chúng tôi, ông hét lớn về phía chúng tôi, nói rất to: “Chúng tôi đi ăn trưa bây giờ đây. Các người Pháp Luân Công, hãy trở lại sau 2 giờ chiều!

Chúng tôi được gọi tên vào lúc 3 giờ chiều. Một người học viên khác đi vào phòng trước. Tôi đứng bên ngoài phòng khác và nhìn vào bên trong. Một nữ viên chức trẻ tức thời la tôi: “Nhìn cái gì? Đi chỗ khác!

Khi đến phiên tôi, người viên chức trung niên ghi lại tên và địa chỉ của tôi với một gương mặt sưng sỉa. Bà ta ra lệnh cho tôi ‘nói khái quát’. Tôi nói, “Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt, thể theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.” Bà ta nói ngược lại, “Đảng Cộng sản không bảo các vị làm người tốt hay sao?” Tôi tiếp tục nói với bà ta về sức khỏe của tôi tiến bộ rất nhiều từ khi tôi tập luyện Pháp Luân Công, và tôi không cảm thấy mệt mỏi sau khi làm rất nhiều công việc, và tôi đã tiết kiệm cho quốc gia bao nhiêu là tiền thuốc. Tôi nói với bà ta các điều đó và các lợi ích khác mà sự tập luyện mang đến cho quốc gia và người dân. Bà ta không ghi lại bất kỳ điều gì tôi đã nói mà còn giục tôi, “Đủ rồi. Hãy đi bệnh viện khi có bệnh.” Tôi nói với bà ta lý do tại sao người ta bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công là để giải quyết các vấn đề sức khỏe của họ khi nhà thương không thể chữa trị hết bệnh của họ. Bà ta trả lời, “Có nhiều nhà thương như vậy. Nếu một nhà thương không trị được, thì tại sao không đi nhà thương khác? Nếu chính phủ không cho phép các người tập luyện Pháp Luân Công, tại sao vẫn còn tập luyện nó?” Tôi muốn nói một vài điều nữa, nhưng bà ta nói, “Xong rồi, ông có thể đi.” Vì bà ta đuổi tôi ra, tôi phải để lại tờ khiếu nại và đi ra khỏi văn phòng.

Văn phòng Đơn thư và Khiếu nại là hoàn toàn khác với cách mà Đảng trình bày nó với dân chúng trong tuyên truyền của họ. Chính quyền lừa dối người dân một cách trắng trợn: “Văn phòng khiếu nại là cửa sổ cho chúng tôi phục vụ dân chúng.” Điều này lừa gạt những người đi khiếu nại và tất cả dân chúng Trung Quốc.

Sau khi chúng tôi rời đi, các đặc vụ lại hỏi chúng tôi sẽ đi đâu. Chúng tôi nói với họ là các viên chức tại Văn phòng khiếu nại không để chúng tôi nói lên sự thật và không ghi chép các lời của chúng tôi, vậy chúng tôi đi về nhà. Những người bức hại nói một cách sung sướng, “Phải đó! Hãy đi về nhà và báo cáo lại vấn đề của các người với các văn phòng địa phương.” Họ đi theo chúng tôi cho đến khi chúng tôi rời con đường này, và sau đó họ quay trở lại.

Nhiều người trong các học viên chúng tôi trở về nhà cùng nhau. Khi xe lửa đi ngang thành phố Cẩm Châu, chúng tôi thình lình nhìn thấy nhiều Pháp Luân màu sắc lớn nhỏ khác nhau bay khắp bầu trời. Điều này kéo dài trong hai giờ đồng hồ. Chúng tôi biết Sư phụ đang khích lệ chúng tôi, và chúng tôi đã làm điều đúng đắn khi đi Bắc Kinh. Cho dù các viên chức không nghe chúng tôi, chúng tôi đã lên kế hoạch trở lại và thực hiện lần nữa.

Khi tôi đang học Pháp trên sân thượng vào ngày ngày hôm sau sau khi trở về nhà, tôi đột nhiên nhìn thấy một phù hiệu Pháp Luân xuất hiện trên tường mà chứa nhiều nhiều Pháp Luân khác. Tất cả các Pháp Luân đều quay rất nhanh, và thay đổi luôn và tạo thành những phù hiệu khác nhau. Thật vô cùng đẹp đẽ. Khi tôi hoàn toàn mở mắt ra, nó không có màu sắc. Và khi tôi nhìn với đôi mắt nhắm khẽ, nó trong suốt và màu vàng. Sau này tôi khám phá ra rằng bất cứ nơi nào tôi đi, tôi đều có thể nhìn thấy phù hiệu Pháp Luân. Tôi càng nhìn nó, phù hiệu Pháp Luân càng trở nên lớn hơn, và nó treo trước mắt tôi.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu ngày 20 tháng 7 năm 1999 chúng tôi làm sáu băng rôn dùng vải vàng với chữ đỏ viết, “Pháp Luân Đại Pháp” và “Chân-Thiện-Nhẫn”, và lại đi Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Nhưng vì tôi có nhiều chấp trước, tà ác đã lợi dụng các thiếu sót của tôi. Tôi đã bị giam giữ và bị bức hại trong nhiều năm. Thậm chí cho đến ngày nay tôi vẫn còn vấp ngã khi tôi tiến bước. Tuy nhiên, mỗi lần vấp ngã, Sư phụ tôn kính luôn giúp tôi đứng lên. Những kẻ tà ác một lần nói rằng tôi có thể bị liệt trong thời gian dài, nhưng được trợ sức bởi Sư phụ, bây giờ tôi vẫn bình yên.

Chúng tôi không bao giờ bù đắp được ân đức vô lượng của Sư phụ. Tôi phải trợ giúp Sư phụ trong Chính Pháp, cứu độ chúng sinh, và trở về nhà với Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/7/20/226697.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/27/118876.html
Đăng ngày 16-09-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share