Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-04-2020] Năm 2009, tôi bị kết án 5 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và được lệnh phải viết báo cáo dài năm trang về nhận thức tư tưởng mỗi ngày.

Ngày đầu tiên tôi viết được 10 trang. Người đội trưởng đã cười và gọi tôi là người vượt kế hoạch. Nhưng trên thực tế, những gì tôi viết là về việc tu luyện của mình và những gì tôi phải chịu đựng trong bức hại.

Sự đau khổ trở thành lợi ích

Cuộc đời tôi đong đầy khổ não trước khi tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi có nhiều vấn đề sức khỏe, gồm huyết áp cao, bệnh tim, rối loạn chức năng thận và bệnh ngoài da. Tôi không có chút sức lực nào.

Vợ tôi ngoại tình và muốn ly dị với tôi. Tôi cảm thấy mình phải bảo vệ con khỏi cảnh gia đình tan vỡ, do đó tôi đã chấp nhận việc vợ tiếp tục ngoại tình. Tôi thấy cay đắng.

Tôi đi chữa trị khắp nơi nhưng chẳng ích gì. Tôi thậm chí còn muốn quy y tu Phật. Ngay sau đó, tôi đã gặp được Pháp Luân Đại Pháp, khiến số phận tôi được cải biến. Ngài Lý Hồng Chí, nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp, đã cứu vớt tôi từ địa ngục và cho tôi một cuộc đời thứ hai. Tôi học các bài giảng Pháp và năm bài công Pháp. Sau đó tôi bắt đầu ước thúc bản thân theo các yêu cầu của Đại Pháp để đề cao tâm tính của mình.

Tôi khỏi mọi bệnh tật trong một tháng. Tôi trông khá hơn nhiều và trở nên khỏe hơn nhiều. Tôi đã 49 tuổi. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi giống như một ông già và không thể làm được nhiều việc. Tuy nhiên chỉ sau một tháng tu luyện, như thể tôi đã trẻ lại. Tôi như trở lại tuổi 30.

Lãnh đạo nhà máy đã rất vui và tăng lương cho tôi. Vợ tôi cũng hài lòng và gia đình tôi sống hòa thuận. Cuối năm đó, tôi đã được công nhận là chuyên gia kỹ thuật của công ty và là nhân viên kiểu mẫu.

Họ đưa tôi về nhà trên chiếc xe tải chất đầy giải thưởng, gồm 1000 Nhân dân tệ tiền mặt, xe đạp leo núi 18 bánh và một bộ vest kiểu Hồng Kông. Vợ tôi vui đến phát khóc. Cô ấy nói với con gái chúng tôi: “Mẹ rất mừng. Đến nằm mơ mẹ cũng không thể tưởng tượng được điều này! Tất cả điều này là nhờ Sư phụ Lý và Đại Pháp ban cho chúng ta.”

Bức hại

Khoảng thời gian hạnh phúc này kéo dài trong bốn năm, từ tháng 5 năm 1995 đến tháng 7 năm 1999, khi chế độ Cộng sản phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã viết một lá thư dài 9 trang gửi Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật thành phố và ký thư vào ngày 9 tháng 8. Tôi viết lá thư thứ hai dài 11 trang vào ngày 29 tháng 8. Tôi viết về việc tôi đã được thụ ích ra sao nhờ tu luyện Đại Pháp và cung cấp tên, cơ quan làm việc, địa chỉ nhà và số điện thoại của mình.

Lúc đó, tôi đặt niềm tin vào các quan chức Chính phủ và hy vọng rằng họ sẽ hồi âm. Thay vào đó, tôi đã bị bắt tại nơi làm việc vào ngày 26 tháng 9. Giám đốc nhà máy và các lãnh đạo khác muốn bảo vệ tôi. Họ nói với cảnh sát rằng tôi là một người tốt, một công nhân kiểu mẫu, và là người đóng góp tích cực nơi tuyến đầu của nhà máy.

Nhưng lệnh đến trực tiếp từ Thành ủy thành phố, do đó cảnh sát kiên quyết bắt tôi. Khi tôi bị đưa đi, Giám đốc nhà máy đã rút trong túi ra 300 Nhân dân tệ bỏ vào túi tôi. Tôi đã bị giam giữ trong nửa tháng.

Cảnh sát đã lục soát nhà tôi, ném bức ảnh của Sư phụ Lý xuống sàn, và một cảnh sát đã dẫm chân lên đó. Cháu gái 4 tuổi của tôi chạy lại và nhổ vào giầy của viên cảnh sát này. Anh ta đã nhấc chân lên một lúc, và cháu gái tôi đã kéo bức hình ra và la lên: “Sư phụ vĩ đại! Đại Pháp vĩ đại!”

Viên cảnh sát này kéo tai cháu và nhấc bổng cháu lên. Mặc cho cháu khóc, anh ta đánh cháu, cấu cháu và đe dọa cháu. Chiều hôm đó cháu bị sốt và được đưa tới bệnh viện truyền dịch.

Tuy nhiên tôi tin rằng cháu gái tôi đã được phúc báo vì lên tiếng bảo vệ Sư phụ và Đại Pháp. Cháu xếp hạng rất cao ở trường và đạt được ba giải thưởng quốc tế khi cháu mới chỉ 12 tuổi. Một giải cho bài báo khoa học và hai giải cho các dự án nghệ thuật. Cháu tiếp tục học Pháp và từ chối tham gia vào bất kỳ tổ chức Thanh niên nào của Đảng Cộng sản (Đội Thiếu niên tiền phong hoặc Đoàn thanh niên).

Các lính canh nói rằng mọi điều tôi viết chỉ là những lời tốt đẹp về Pháp Luân Đại Pháp và ra lệnh cho tôi dừng viết báo cáo. Tuy nhiên tôi nghĩ mình phải tiếp tục viết, do đó tôi nói rằng tôi muốn kháng cáo. Tôi yêu cầu được cung cấp giấy và một lọ mực. Tôi đã viết 15 trang trong lần kháng cáo đầu tiên, 20 trang trong lần thứ hai và 15 trang trong lần thứ ba.

Mỗi lần như vậy, tôi đều viết về chân tướng về Đại Pháp, sự tàn khốc của cuộc bức hại, và quả báo cho những kẻ hành ác. Tôi tâm niệm rằng những lá thư kháng cáo của tôi phải được trình lên cấp tiếp theo và rằng bất kỳ ai giữ chúng lại sẽ phải chịu trách nhiệm Tôi kết thúc bằng môt bài thơ khuyên người đọc rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Họ nói rằng một người chỉ có thể kháng cáo ba lần và sẽ không để tôi viết thêm bất kỳ điều gì nữa. Tuy nhiên tôi quyết định vẫn tiếp tục viết. Tôi thậm chí còn yêu cầu một cái bàn nhỏ, một hộp các tông, thêm giấy và một lọ mực to. Tôi đặt giấy vào trong hộp sau khi tôi viết xong.

Tôi đã viết về nhiều điều, bao gồm kinh nghiệm tu luyện của các học viên Pháp Luân Đại Pháp, đại dịch La Mã, và quả báo mà những kẻ tham gia vào bức hại người tốt trong quá khứ phải gánh chịu. Sau đó có người đến nhận chúng một tuần một lần và mang chúng đi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/13/401618.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/9/186256.html

Đăng ngày 12-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share