Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-08-2020] Khi còn trẻ, tôi từng là một vận động viên, và giờ tôi là một giáo viên thể dục. Theo logic của khoa học, vì có thể chất tốt nên tôi đáng lẽ sẽ không mấy khi bị đau ốm. Ấy vậy mà suốt 27 năm trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi phải sống với những cơn đau triền miên và mắc nhiều chứng bệnh.

Bệnh viêm khớp gối và khớp bàn tay là khó chịu nhất. Vào mùa hè, tôi phải đeo những miếng đệm đầu gối và mặc thêm một lớp quần nữa. Thế mà tôi vẫn thấy rất lạnh. Tôi phải đeo găng tay cao su và găng tay vải bất cứ khi nào cần làm việc nhà như giặt giũ và nấu ăn. Nếu bị chạm tay vào nước lạnh, tôi sẽ bị buốt.

Tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị khác nhau, từ uống thuốc, châm cứu, xoa bóp, điện trị liệu rồi đến thuốc dán. Tôi chỉ đỡ được vài ngày, rồi lại bị đau trở lại. Tôi đã tốn rất nhiều tiền của để tìm cách thoát khỏi nó, nhưng chưa bao giờ thấy khỏi hẳn. Khi xuống cầu thang, tôi phải bước từng bước như người già vậy. Cuối cùng, tôi đã từ bỏ tất cả các phương pháp điều trị. Khi cơn đau đến, tôi chỉ biết chịu đựng trong nước mắt. Tính khí của tôi trở nên rất tệ, tôi dễ bị kích động, và đôi khi còn la mắng cả những người thân trong gia đình mình.

Bệnh viêm khớp biến mất

Một buổi sáng tháng 5 năm 1998, tôi thức giấc và không sao ngủ lại được. Tôi lê bước đến một công viên địa phương để đi dạo buổi sáng. Mọi người đang chạy bộ, luyện kiếm, khiêu vũ, tập võ thuật. Tôi đi dạo xung quanh cho đến khi nghe thấy một giai điệu hay. Tôi lần theo tiếng nhạc và thấy những người đủ mọi giai tầng xã hội đang xếp hàng ngay ngắn, tập một số động tác và bài tập đơn giản. Tôi tò mò nên đã đứng đó quan sát họ.

Hôm sau, tôi lại đến đó và đứng cuối hàng để bắt chước các động tác của họ. Một trong những phụ đạo viên của điểm luyện công đến nói chuyện với tôi: “Đây là Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi luyện công ở đây mỗi sáng và học Pháp vào các buổi tối. Cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?“ Tôi hỏi lệ phí là bao nhiêu. Người phụ đạo viên cho biết là không mất phí. Tôi đã rất ngạc nhiên. Trong thế giới thực dụng này, mọi thứ đều có giá của nó. Và từ đó, tôi bắt đầu con đường tu luyện của mình.

Vài tuần sau, tôi nhận thấy tay mình không còn đau khi chạm vào nước lạnh nữa, bệnh viêm khớp của tôi đã biến mất và tôi có thể đi xuống cầu thang một cách dễ dàng. Tôi đã không thực hiện bất cứ phương pháp điều trị nào, vậy làm thế nào tôi có thể khỏi bệnh? Tôi kể với các học viên khác tại điểm luyện công buổi sáng, và họ mỉm cười nói rằng nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp là Sư phụ Lý Hồng Chí đã thanh lọc cơ thể cho tôi. Tôi đã thực sự chứng kiến ​​và trải nghiệm việc chữa lành cơ thể của mình nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!

Kể từ đó, 20 năm đã trôi qua và tôi không phải dùng thuốc dẫu chỉ một lần. Ở miền Bắc Trung Quốc, mùa đông rất lạnh và khắc nghiệt. Dù vậy, tôi không còn cần phải mặc thêm quần áo để tránh bị đau khớp nữa. Những gì đã xảy ra với tôi thật kỳ diệu. Sư phụ Lý từ bi vĩ đại đã cứu rỗi tôi.

Đề cao tâm tính

Khi bắt đầu tu luyện, tôi nhận ra có một cuốn sách để đọc và rất tò mò về nó. Tôi đã mượn cuốn Chuyển Pháp Luân từ một học viên khác và đọc xong chỉ trong một ngày. Tuy chưa hiểu hết những gì đã đọc trong cuốn sách, nhưng tôi biết đây là điều mình hằng tìm kiếm suốt cuộc đời này. Đây là một cuốn sách quý giá có thể giải đáp mọi thắc mắc của tôi, và tâm tôi ngay lập tức tràn đầy trí huệ và bình an.

Khi đọc sách, nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má. Tôi tự hỏi tại sao mình không tìm thấy cuốn sách này sớm hơn. Nếu đọc cuốn sách này sớm hơn, thì giờ đây tôi đã là một người sống tốt hơn và tử tế hơn với người khác.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn. Tôi không còn chán nản, và học cách hướng nội. Tôi chiểu theo các tiêu chuẩn của Sư phụ và bắt đầu thiện hơn. Cuộc sống của tôi bắt đầu tràn ngập hy vọng và ánh sáng, tôi hạnh phúc mỗi ngày. Mối quan hệ của tôi và mẹ chồng cũng được cải thiện.

Cha mẹ chồng tôi trước đây sống với vợ chồng anh trai. Hai vợ chồng già đã dành hết tiền tiết kiệm cho nhà anh trai chồng với hy vọng một ngày nào đó họ sẽ chăm sóc lại. Tuy nhiên, mẹ chồng tôi là người hay chỉ trích, còn chị dâu lại không chịu đựng thêm được nữa. Chị dâu muốn tôi đưa cha mẹ chồng về nhà chúng tôi, và tôi đã đồng ý. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không đồng ý để cha mẹ chồng đến sống cùng chúng tôi.

Sư phụ giảng:

“Nhưng là đệ tử Đại Pháp mà xét, chư vị tu Thiện, chư vị cần phải từ bi. Dẫu họ có tiếp thụ cũng vậy, không tiếp thụ cũng vậy, chư vị đều cần phải đối đãi một cách từ bi; chư vị không thể tranh cao thấp với người thường, [hoặc] dùng tâm người thường đối đãi chúng sinh. Chư vị cần thực hiện những công việc mà chư vị cần làm một cách từ bi, bất kể họ có tiếp thụ hay không. Từ bi là tu xuất ra ấy, [chứ] không phải biểu hiện ra ngoài; là từ nội tâm, chứ không phải làm để người khác coi; nó vĩnh viễn [tồn tại] ở đó, nhưng không thuận theo thời gian hay hoàn cảnh mà biến đổi theo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2003, Giảng Pháp tại các nơi IV)

Tôi cần phải tu xuất tâm từ bi. Nếu cha mẹ chồng không đến sống với tôi, họ có thể đã mất cơ duyên vạn kiếp để tìm hiểu về Đại Pháp. Tôi quyết định sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cha mẹ chồng và chăm sóc họ trong những năm tới.

Mối hận thù mà tôi từng dành cho mẹ chồng dần tan biến. Giờ đây mẹ chồng thường khen tôi tốt bụng. Tất cả là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Sư tôn từ bi vĩ đại đã cứu tôi cũng như gia đình tôi.

Tu luyện tốt và chính lại những suy nghĩ của bản thân

Mùa hè năm ngoái, mẹ chồng tôi cãi nhau với con trai tôi. Bà hét lên và gần như muốn đánh cháu. Tôi đã cố gắng ngăn họ đánh nhau, tuy nhiên, sau đó mẹ chồng tôi đã trút cơn tức giận lên tôi. Cuối cùng, người hàng xóm phải kéo mẹ chồng tôi đi vì bà đã hoàn toàn mất kiểm soát. Đây là một sự cố đáng tiếc, nhưng tôi không tức giận mà vẫn giữ bình tĩnh.

Vài ngày sau, tôi thấy những quả hồng mọc trên cây mẹ chồng tôi trồng. Tôi định bụng hái mấy quả để khiến mẹ chồng tôi buồn, vì bà đã làm tổn thương cảm xúc của con trai tôi. Tôi nhận ra đây là chấp trước rất mạnh vào hận thù và oán giận. Tôi liền nhớ lại các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp: Chân-Thiện-Nhẫn. Khi đến gần cây hồng, tôi đã mỉm cười đi ngang qua nó mà không hái quả nào.

Tôi đã thay đổi để trở nên tốt hơn, và khi mẹ chồng nhìn thấy tôi, bà tỏ ra có phần xấu hổ. Trước đây, khi cãi nhau với bố chồng tôi, bà thậm chí đã lôi dao kéo ra, còn giờ bà đã học cách ăn nói lịch sự. Khi chúng ta thanh tỉnh và lý trí, những người xung quanh cũng sẽ thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn.

Tôi đã được hưởng khá nhiều lợi ích từ Đại Pháp. Chân nguyện của tôi là hết thảy chúng sinh có thể tìm hiểu và liễu giải Pháp Luân Đại Pháp. Đây là hy vọng duy nhất của nhân loại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/3/409967.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/12/186306.html

Đăng ngày 08-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share