Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 27-07-2020] Kính chào Sư phụ. Chào các đồng tu.

Tôi hiện 88 tuổi, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 26 năm trước tại tỉnh An Huy, Trung Quốc. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện của mình sau khi chuyển đến Toronto năm 2002.

Kính Sư, kính Pháp

Trước khi bắt đầu học Pháp, tôi nói: “Bây giờ tôi sẽ học Pháp” rồi sau đó đọc lớn tiếng. Tôi cảm thấy rằng nhiều người ở các không gian khác đang học cùng tôi. Khi tôi đọc Pháp, cuốn sách của tôi chuyển màu vàng kim và phát sáng một lúc.

Tôi thành kính với cuốn Chuyển Pháp Luân, tất cả các sách Đại Pháp và các bài kinh văn của Sư phụ.

Tôi tập trung và không làm việc gì khác trong khi đọc Pháp. Tôi cũng tập trung khi luyện công. Khi tôi đọc xong một bài giảng, tôi hợp thập trước Pháp tượng của Sư phụ và nói: “Cảm ơn Sư phụ.”

Một ngày nọ, sau khi tôi học Pháp và hợp thập trước Pháp tượng của Sư phụ, tôi nhận thấy Pháp Luân ở bên trái của Pháp tượng bắt đầu quay nhanh, trông nó thật đẹp. Khi nó quay, Pháp Luân ở bên phải cũng bắt đầu xoay. Cả hai Pháp Luân quay càng ngày càng nhanh. Trông chúng thật tuyệt diệu.

Sau một lúc, Pháp Luân bên phải dừng quay, nhưng Pháp Luân bên trái vẫn tiếp tục quay khoảng 5 phút nữa. Cảm ơn Sư phụ từ bi đã động viên khích lệ.

Can nhiễu

Đội trống lưng ở Toronto được thành lập năm 2004. Chúng tôi đã mua trống, nhưng không ai biết chơi. Tôi đã từng huấn luyện cho đội trống lưng ở Trung Quốc, vì vậy tôi chủ động đề xuất huấn luyện cho đội.

Đội trống của chúng tôi đã tham gia trong cuộc diễu hành ngày Quốc khánh Canada mồng 1 tháng 7 năm 2007. Đám đông những người xếp hàng dọc theo tuyến đường diễu hành. Tôi đảm bảo cả đội đứng đúng vị trí, lắp loa trên xe tải, và bắt đầu mở nhạc. Sau đó tôi đi dọc phố và phát tài liệu giảng chân tướng.

Khi đang đi, tôi bất ngờ bị vấp và ngã mạnh. Tôi đã rất cố gắng nhưng không thể đứng dậy. Một học viên khác tới và giúp tôi. Tôi biết mình không sao, và tôi nhớ những lời của Sư phụ:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư–Chuyển Pháp Luân)

Tôi tiếp tục bước đi cùng cả đội. Tôi biết rằng phần thân thể bị thương của tôi đang sưng lên, nhưng nó không đau.

Chúng tôi đã tham gia một cuộc diễu hành khác vào buổi chiều, ở một thành phố khác. Khi tôi về nhà, bên bị thương bắt đầu đau, sau đó nó càng ngày càng đau. Khi cởi áo khoác của mình, tôi thấy toàn bộ cơ thể bên trái của tôi đã sưng tấy, và phồng lên hơn 50%, khiến tôi không thể cởi quần áo.

Tôi nhận ra rằng đây là bức hại của cựu thế lực, và chúng đã được an bài để giết tôi. Tôi nhớ rằng khi tôi ngã, như thể có ai đó đẩy tôi từ bên phải. Tôi nhìn lại, nhưng không có ai. Cái thực thể vô hình này khá mạnh. Tôi loạng choạng và ngã từ vỉa hè xuống đường. Toàn bộ phần bên trái cơ thể tôi, gồm cánh tay, thắt lưng, chân và bàn chân, tất cả đều sưng tấy.

Đêm đó, cơn đau tăng cường lên, tôi đã không thể chịu đựng nổi và bật khóc. Lúc đó, Sư phụ đã giúp tôi. Ba Pháp Luân vô cùng đẹp đẽ đang quay xuất hiện trên tường cạnh giường tôi. Các biểu tượng Thái Cực và chữ Vạn nhỏ bên trong Pháp Luân đều đang xoay. Tôi không biết chúng tiếp tục quay bao lâu vì tôi không thể cử động hay xoay người. Tất cả những gì tôi có thể làm là khóc.

Tôi vẫn khóc và cảm thấy tốt hơn. Cơn đau dịu bớt. Tôi có thể cử động cơ thể và ngồi dậy được. Sau đó tôi nhìn thấy ba Pháp Luân trên tường. Tôi cao hứng bật dậy khỏi giường, rồi nhanh chóng đưa tay chạm vào chúng. Kết quả là, các Pháp Luân biến mất. Tôi hối hận vì đã cố gắng chạm vào Pháp Luân, nếu không thì chúng sẽ không biến mất.

Cơn đau dần dần tiêu tán, và hết sưng tấy. Tôi phục hồi hoàn toàn và trở lại sinh hoạt bình thường.

Khi đó, tôi còn giảng chân tướng theo ca tại Lãnh sự quán Trung Quốc và tại khu phố Tàu. Mỗi khi tôi đi xe buýt, các bạn trẻ, gồm cả người phương Tây, đều giúp tôi lên xuống xe buýt. Chúng tôi không biết nhau, và chúng tôi không nói chuyện. Việc này diễn ra trong một thời gian dài. Không có gì là ngẫu nhiên. Nó dường như đã được an bài.

Vượt qua quan lớn nghiệp bệnh

Hai tháng sau, một vấn đề cũ ở chân tôi, liên quan đến bệnh thấp khớp và một khối u, đã trở nên tồi tệ hơn. Khối u ác tính khiến tôi khó đi, đứng và thậm chí cả ngồi. Tôi chỉ có thể nằm trên bàn, dùng tay đỡ lấy cơ thể, và đọc hai bài giảng mỗi ngày.

Do sự can nhiễu này mà tôi không thể đến các điểm du lịch trong hai ngày. Tôi đã rất lo lắng và tự nhủ dù có chuyện gì đi nữa, tôi cũng sẽ tới các điểm du lịch vào ngày hôm sau.

Khoảng 3h sáng, trong khi tôi đang ngủ, trong một không gian khác tôi thấy một bàn tay lớn tóm lấy và kéo cái gì đó gần khối u, khiến tôi đột ngột bị đau. Sau đó tôi thấy một bàn tay tóm lấy một khối u đầy máu ra khỏi chân tôi.

Bàn tay chìa cho tôi xem khối u và tôi nhìn thấy rõ máu đang nhỏ xống giữa các ngón tay. Tôi la lớn: “Máu đang chảy xuống chăn của tôi. Đừng để nó làm ố bẩn chăn của tôi.” Tôi thức giấc và không có máu ở đó.

Ngày hôm sau, tôi tới điểm du lịch như thường lệ. Trước khi rời đi vào sáng hôm đó, tôi thắp hương và hứa trước Pháp tượng của Sư phụ: “Chỉ cần còn hơi thở, con sẽ giảng chân tướng tại điểm du lịch để cứu chúng sinh.” Sư phụ đã kéo dài cuộc sống của tôi để tôi có thể tu luyện, không phải để tôi có thể hưởng thụ cuộc sống thoải mái.

Một ngày nọ, vào khoảng lúc 3 giờ sáng, cơn đau trong chân tôi dữ dội đến mức tôi không thể cử động. Tôi không thể chịu đựng được. Tôi hy vọng sẽ tốt hơn nếu tôi ngồi dậy. Tôi mở mắt ra và thấy ba quái vật màu đen trên trần nhà, một lớn và hai nhỏ, đang lao vào tôi. Chúng có những cái đầu hình vuông giống như một màn hình máy tính cũ. Chúng không có cơ thể, chỉ có mắt và mũi khổng lồ, và miệng chuyển động. Tôi lập tức phát chính niệm để thanh trừ chúng.

Ngay sau đó, một cây gậy vàng xuất hiện và thắp sáng toàn bộ căn phòng. Cây gậy vàng chỉ thẳng vào ba con quái vật, và chúng chạy rất nhanh. Cây gậy bắt kịp chúng khi chúng ở trên tủ lạnh, và đã tiêu diệt chúng hoàn toàn.

Tôi biết chúng ở đó để lấy mạng tôi. Không có Sư phụ bảo hộ, tôi sẽ không còn ở đây hôm nay. Sư phụ đã cứu tôi một lần nữa. Cảm tạ Sư tôn. Con cần phải làm tốt ba việc và coi đó là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống hàng ngày của mình.

Vào một buổi chiều, tôi không thể đứng dậy sau khi đọc hai bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ. Tôi nên làm gì? Tôi không thể ngồi đó. Vào lúc đó, tôi nghe Sư phụ nói lớn: “Con là một đệ tử Đại Pháp. Hãy đứng lên và bước đi!”

Tôi nhận ra giọng của Sư phụ. Tôi đã hợp thập và nói: “Tạ ơn Sư phụ.” Tôi lập tức đứng dậy và bước đi. Tôi nhìn thấy mình đang bước đi trên ba Pháp Luân! Tôi đang đứng ở giữa một Pháp Luân, và mỗi bên người là một Pháp Luân. Chúng đang quay và tiến về phía trước cùng tôi. Chúng biến mất sau khi đưa tôi đi và quay lại phòng tôi.

17 năm giảng chân tướng tại các điểm du lịch

Giảng chân tướng là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp. Bởi vì không có đủ học viên cung cấp thông tin về Pháp Luân Đại Pháp tại các điểm du lịch, tôi đã rời khỏi nhà của con trai mình vào tháng 4 năm 2003. Bây giờ tôi đang giảng chân tướng tại các điểm du lịch trong 17 năm qua. Ngày nào tôi cũng đi trừ khi trời mưa bão.

Công viên Queen là một điểm đến nổi tiếng thu hút nhiều du khách từ Trung Quốc. Một ngày nọ tôi nói với một du khách Trung Quốc: “Pháp Luân Công đã phổ biến tới hơn 100 quốc gia và khu vực. Có hơn 100 triệu người trên thế giới đang tu luyện môn này. Chỉ ở Trung Quốc nó mới bị cấm. Đại Pháp đã bị vu khống tại Trung Quốc. Họ thậm chí đã dàn dựng một vụ tự thiêu giả để phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Sự kiện đó trên quảng trường Thiên An Môn nhằm tạo một cái cớ để tăng cường bức hại Pháp Luân Đại Pháp cũng như lừa dối 1,4 tỷ người dân Trung Quốc.”

Khi tôi đang nói, một người phụ nữ cao lớn khoảng 30 tuổi, bắt đầu hét lên với tôi những lời tục tĩu, và đẩy tôi thật mạnh. Tôi tiếp tục đứng vững, mạnh mẽ như một cây cột và không di chuyển. Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ tôi, nếu không một bà già như tôi đã bị đẩy ngã. Tôi không thể tưởng tượng mình có thể bị thương nặng đến mức nào nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ.

Mùa Đông tại Toronto rất lạnh và tuyết rơi rất dày. Một ngày nọ, tuyết rơi cả ngày. Tôi dậy sớm buổi sáng và lê bước qua lớp tuyết dày để tới công viên Queen. Tuyết chất đống khá cao, và chặn đường tôi tới bãi cỏ phía trước. Tôi đứng đó và tự nhủ rằng mình phải tiếp tục.

Tôi đặt ba lô xuống và gạt tuyết sang một bên bằng hai tay. Bãi cỏ bị bao phủ bởi lớp tuyết dày. Tôi khoác ba lô lên và bước từng bước. Sau đó tôi thấy một con đường rộng dài trong ánh sáng đỏ. Tôi thấy Sư phụ mặc áo cà sa đỏ, đang ngồi thiền ở giữa một biểu ngữ. Tôi rất phấn chấn, tôi đặt ba lô xuống và muốn khấu đầu trước Sư phụ. Tuy nhiên, do tuyết rơi dày nên tôi di chuyển chậm. Khi tôi nhìn lại, Sư phụ đã biến mất.

Tôi đứng đó một lúc, hợp thập và nói: “Cảm ơn Sư phụ. Ngài đã làm việc thật vất vả. Xin Sư phụ an tâm, dù thời tiết xấu đến mấy, dù khổ nạn nhọc nhằn đến thế nào, con sẽ kiên định tới điểm du lịch này cho tới phút cuối cùng.”

Tôi thực sự cảm thấy rằng Sư phụ đã dành thời gian quý báu để bảo hộ tôi, và đã kéo dài cuộc sống của tôi hết lần này đến lần khác. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta đã chịu đựng khổ nạn cho tôi và gánh chịu những tội lỗi mà tôi đã phạm phải. Trước tất cả những gì mà Sư phụ đã chịu đựng cho tôi, tôi không nói nên lời. Tôi phải tinh tấn, làm tốt ba việc và cứu nhiều người hơn.

Sư phụ đã giảng:

“Các đệ tử Đại Pháp bất cứ [gặp] bao gian nan, con đường khó đi đến đâu, thì tiền đồ của chư vị đều rực rỡ. Mọi người cũng càng ngày càng thấy rõ rực rỡ của tiền đồ ấy, cũng càng ngày càng nhận rõ bản thân đang đi trên con đường như thế nào. Sư phụ đã chuẩn bị xong cho chư vị hết thảy những gì tốt nhất; nhưng chính chư vị phải đi đến đó!” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Manhattan năm 2005)

Sư phụ cũng giảng:

“Việc cứu độ chúng sinh mà không làm, thì chư vị không hoàn thành trách nhiệm đệ tử Đại Pháp của chư vị, tu luyện của chư vị sẽ tương đương như bằng không; bởi vì để chư vị làm đệ tử Đại Pháp không phải là vì để viên mãn cá nhân của chư vị, mà là [vì] sứ mệnh trọng đại mang trên thân.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Chúng ta không được buông lơi, chúng ta không được dừng lại. Chúng ta nên sử dụng thời gian còn lại để cứu nhiều chúng sinh hơn.

Cảm ơn Ngài, Sư phụ từ bi và đáng kính, và cảm ơn các đồng tu. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/27/409627.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/4/186186.html

Đăng ngày 24-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share