Bài viết của Phượng Phượng

[MINH HUỆ 01-06-2020] Với sự xuất hiện đột ngột của virus Trung cộng, thành phố Vũ Hán nhộn nhịp trở thành một thị trấn ma. Nhiều người chết vì đại dịch, và nhiều người khiếp sợ. Trong đêm giao thừa Tết Nguyên đán, mọi nơi đã bị phong tỏa. Giao thông cộng cộng ngừng hoạt động, các cửa hàng đều đóng cửa. Mọi người lo lắng cho cuộc sống của họ, và toàn bộ thành phố rơi vào khủng hoảng.

Khi màn đêm buông xuống, tôi ra ngoài đi dạo. Tôi cảm thấy tù túng trong nhà và cần một chút không khí để giảm bớt áp lực sợ hãi. Tôi càng cảm thấy lo lắng hơn khi đi dạo vì đường phố vắng tanh.

Tôi nhìn xung quanh và thấy một ánh sáng quen thuộc. Tôi nhận ra đó là siêu thị nhỏ mà tôi thường tới. Cửa hàng mở cửa, do đó tôi đi tới và bước vào. Tôi cảm thấy thoải mái hơn. Tôi biết rằng cửa hàng là của học viên Pháp Luân Đại Pháp và các nhân viên cũng là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi ngưỡng mộ họ vì họ không ngừng phục vụ nhu cầu của cư dân.

Kể từ đó, tôi thường đến cửa hàng này. Tôi nghe các khách hàng nói: “Tôi biết bạn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đó là lý do tại sao tôi đến đây.”

Người bán hàng nói với họ: “Xin hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo, nó sẽ giúp các vị được an toàn.”

Một khách hàng khác đến cửa hàng và nói: “Các bạn có mọi thứ mà chúng tôi cần, thật nhẹ nhõm!”

Một khách hàng khác nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” khi họ bước vào cửa hàng.

Các khách hàng rời khỏi cửa hàng với nụ cười trên môi. Tôi mừng cho họ vì tôi biết rằng họ sẽ được an toàn, và có một tương lai tốt đẹp.

Tối nay, tôi lại ra ngoài đi dạo và lại nhìn thấy ánh đèn dịu dàng quen thuộc. Ánh đèn đó khiến tôi nhớ đến môi trường ấm áp bên trong, những khuôn mặt tươi cười, và hy vọng cho nhân loại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/1/407129.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/8/185799.html

Đăng ngày 18-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share