Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 18-06-2020] Vài ngày trước, máy in của tôi bị hỏng, tôi nghĩ mình có vấn đề về tâm tính. Tôi đã học Pháp và hy vọng rằng máy in sẽ hoạt động trở lại. Một tuần trôi qua mà máy in của tôi vẫn hỏng.

Tôi đạp xe đạp tới nhà đồng tu A để hỏi cô ấy có biết ai sửa được máy in không. Trên đường đi trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt, nên tôi quay lại và không đến gặp cô ấy nữa.

Tôi liên hệ với một trang web của đồng tu và hỏi họ cách sửa máy in. Tôi nhận được câu trả lời ngay lập tức, mặc dù đọc hướng dẫn nhưng tôi vẫn không biết cách làm thế nào để sửa nó.

Vài hôm sau, tôi lại đến gặp đồng tu A để xem cô ấy có thể giúp tôi không. Cô ấy nói rất nhiều và lòng vòng, tôi nghe mãi mới hiểu cô ấy nói gì. Người học viên hỗ trợ kỹ thuật không biết sửa máy in nên các học viên đành phải mang ra cửa hàng sửa chữa.

Tôi thấy bực mình vì đồng tu A không nói thẳng với tôi. Tôi đã không nhận ra rằng mình đang phụ thuộc vào cô ấy. Tâm an dật, tâm hiển thị và tâm oán hận của tôi đã bộc lộ. Tôi vẫn giận cô ấy khi luyện công vào sáng hôm sau. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến những điểm thiếu sót của cô ấy.

Nhận ra chấp trước của bản thân

Máy in của tôi vẫn không hoạt động nên tôi phải mang nó đến cửa hàng sửa chữa. Vì đã được giảng chân tướng nên chủ tiệm rất sẵn lòng giúp tôi. Anh ấy sửa rất nhanh với giá cả hợp lý.

Máy in của tôi đã hoạt động tốt trở lại. Tôi đã lãng phí 10 ngày để chờ máy in được sửa. Trong thời gian đó trạng thái tu luyện của tôi không tốt. Tôi đã chờ đợi và ỷ lại vào người khác; tôi đòi hỏi và chứa đầy tâm oán hận và giận dữ. Tôi thậm chí còn xin Sư phụ để máy in tự hồi phục. Tôi ỷ lại vào các đồng tu khác. Tôi thậm chí còn muốn các đồng tu khác mang máy in của tôi đi sửa giúp. Do tôi không thể tự in được nên tôi đã những tờ tiền mặt có in thông tin giảng chân tướng từ các đồng tu. Tôi phàn nàn rằng chẳng có đồng tu nào chữa máy in cho tôi.

Tôi còn tức giận vì điều này làm gián đoạn công việc hằng ngày của mình. Nhìn chung, tôi đã cố gắng để bảo vệ sự thoải mái của bản thân. Tôi không muốn hy sinh chút nào hết. Cuối cùng, khi tôi mang máy in ra ngoài sửa, tôi thấy nó chẳng khó khăn chút nào. Sau khi ngừng hướng ngoại và bắt đầu hướng nội thì tôi thấy mọi thứ trở nên dễ dàng.

Sự việc này tuy nhỏ nhưng đã dạy cho tôi một bài học lớn. Tôi là con một trong nhà và từ nhỏ luôn có tính ích kỷ. Tôi đã không tu luyện một cách vững chắc. Các đồng tu khác, gồm cả những người trong gia đình tôi, thường chăm chút tôi và để tôi được làm theo ý thích của tôi. Tôi trở thành một người tự coi mình là trung tâm và mong rằng mọi người xung quanh sẽ hỗ trợ tôi. Tôi cảm thấy các đồng tu khác cần phải nghe tôi và làm theo yêu cầu của tôi một cách vô điều kiện. Nhiều lúc mặc dù tôi có thể tự giải quyết vấn đề của mình nhưng tôi vẫn thích được người khác làm giúp. Tôi nhận ra rằng tâm tính của các học viên khác rất tốt. Họ không bao giờ tranh luận mà chỉ luôn giúp đỡ tôi. Tâm tính không tốt của tôi đã gây ra rất nhiều vấn đề rắc rối đến cho các đồng tu khác. Khi nhận ra điều này, tôi cảm thấy mình thật tệ.

Trên bề mặt, lý do hôm đó tôi giận đồng tu A là vì cô ấy giải thích dài dòng. Lý do thực sự là cái tôi mạnh mẽ của tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi luôn coi trọng bản thân. Tôi cảm thấy mình không nên làm những việc nhỏ như đem máy in đi sửa. Tôi hành động như thể mình đang ở trên mây mà không thể hạ thấp bản thân để tu luyện trong điều kiện không thoải mái một cách vững chắc. Các đồng tu khác đã phối hợp vô điều kiện với tôi. Nhưng tôi cảm thấy rằng tôi không phải là một phần của chỉnh thể, mặc dù trên bề mặt tôi có tham gia một vài hạng mục Đại Pháp.

Loại bỏ các chấp trước

Ngày hôm sau, tôi đến khu chợ bán đồ điện tử ở địa phương và mua một số thiết bị để lưu trữ dữ liệu. Trước đây tôi chưa bao giờ làm việc này, vì tôi luôn lấy từ chỗ đồng tu. Nếu họ không còn để đưa cho tôi, tôi sẽ nhờ họ mua giúp vì tôi không muốn đi chợ. Trời nóng bức, ngột ngạt, ồn ào, đông đúc và tôi lại còn phải đến một số cửa hàng để so giá. Đi đến những chỗ đó thường khiến tôi đau đầu.

Nhưng lần này tôi đã tự đi và mua những thứ tôi cần mà không cảm thấy khó chịu. Tôi nhận ra rằng nếu không buông bỏ chấp trước vào bản thân, tôi sẽ phong bế chính mình và trở nên lạc lõng và bất lực. Lần này khi tôi đến đó, tôi có cảm nhận hoàn toàn khác.

Ba ngày sau, tôi đến nhà một đồng tu tên là Joanne cùng với chiếc máy tính xách tay. Cô ấy có một chiếc máy tính để bàn hiện đại với kết nối Internet tốc độ. Tôi đã mất 4 tiếng để tải bộ phim “50 phút vĩnh hằng”.

Trước đó tôi đã nhờ một đồng tu đến gặp tôi vì tôi nghĩ người ấy chắc hẳn đã tải bộ phim này và tôi có thể sao chép nó – làm cách này sẽ giúp tôi không phải tải từng tệp trong tổng số 300 tệp. Một lần nữa, đây lại là một suy nghĩ ích kỷ. Nó trở thành phản ứng tự nhiên khi tôi coi bản thân mình là trên hết.

Trong lúc tôi đang tải phim về máy, Joanne hỏi rằng tôi có muốn ăn chút gì không. Tôi nói với cô ấy rằng tôi ăn gì cũng được. Cô ấy khen tôi và nói rằng tôi đã thay đổi và không còn kén cá chọn canh nữa. Cô ấy đã nấu một số món rất ngon và tôi rất cảm động.

Bộ phim thật cảm động. Sau khi xem bộ phim này, tôi nhận ra rằng mỗi học viên đều đảm nhiệm vai trò riêng trong quá trình Chính Pháp. Không có việc nào là quá quan trọng hay không quan trọng. Học viên nào trong bộ phim cũng đóng một vai trò quan trọng. Với sự gia trì của Sư phụ, họ đã hoàn thành dự án vĩ đại – phát sóng chân tướng về Đại Pháp trong vòng 50 phút trên 32 kênh truyền hình cáp của Trường Xuân – tiếp cận đến được hàng chục nghìn hộ gia đình và hàng triệu khán giả.

Tôi đã lưu bộ phim trong máy tính của Joanne. Cô ấy rất vui vì đã có thể xem bộ phim này. Tôi rất xúc động. Tôi đã luôn thầm coi thường cô ấy, nhưng bây giờ tôi cảm thấy cô ấy thật tuyệt vời. Cô ấy đã cố gắng hết sức và hợp tác vô điều kiện với tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy giống như một “tiểu hòa thượng” và cần phải vượt qua nhiều khổ nạn hơn nữa thì mới có thể đề cao tầng nhanh hơn. Còn tôi thì trước đây lại luôn coi mình là “đại hòa thượng” ở trên tầng cao hơn.

Ngày hôm sau, tôi đã tải hai tập phim từ trang web Phát thanh Hy vọng và sao chép cho Joanne khi cô ấy đến lấy tài liệu giảng chân tướng. Cô ấy rất vui và nói rằng cô ấy sẽ bảo người nhà cùng xem. Cô ấy cứ cảm ơn tôi mãi. Trước đó, tôi nghĩ rằng cô ấy cảm ơn tôi vì tôi đã dành nhiều thời gian làm việc này. Khi cô ấy cảm ơn tôi lần này, tôi có cảm giác khác: Chúng tôi gặp nhau trong thời gian Chính Pháp này bởi vì chúng tôi mối tiền duyên.

Chúng tôi cùng đến để hoàn thành thệ ước trợ Sư chính Pháp. Đại Pháp đã trao cho chúng tôi sứ mệnh cứu độ chúng sinh. Chúng tôi cần cảm ơn Sư phụ. Tôi cần phối hợp với các đồng tu khác và loại bỏ chấp trước vào bản thân. Tôi nói với cô ấy: “Chị phân phát tài liệu giảng chân tướng tốt hơn em. Em sẽ cố gắng đưa đủ tài liệu chị cần”. Cô ấy vui vẻ nhận lời và xin tôi nhiều tài liệu hơn.

Tôi rất hối hận về cách đối xử của mình với đồng tu A. Tôi đã làm cô ấy tổn thương mặc dù tôi đã xin lỗi cô ấy. Cô ấy rất tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ và hợp tác với người khác, nói năng nhẹ nhàng chứ không như tôi, ăn to nói lớn và đầy tranh đấu.

Mỗi học viên là một lạp tử riêng biệt của Đại Pháp. Tôi không nên đặt bản thân lên trên người khác. Tôi cần đồng hóa với Pháp và thực tâm phối hợp với các đồng tu khác. Tôi cần loại bỏ tâm chấp trước vào bản thân và không nên nhờ người khác những việc bản thân có thể tự làm. Tôi cũng nên lắng nghe người khác, tôn trọng họ và nhẹ nhàng hơn. Tôi cần điều chỉnh thời gian biểu của cá nhân để phù hợp với các đồng tu khác.

Nhờ việc thay đổi bản thân, lần đầu tiên tôi cảm nhận được năng lượng tỏa khắp cơ thể. Tôi luyện công cùng các học viên khác vào sáng sớm. Tôi phát chính niệm toàn cầu 4 lần hằng ngày. Điều này đã giúp cải biến bản thể của tôi. Tôi quyết tâm tu luyện tinh tấn và làm thật tốt ba việc. Khi tôi gặp những vấn đề về kỹ thuật hay câu hỏi về pháp lý, tôi thường nhận được trả lời ngay lập tức từ các đồng tu trên mạng. Họ đều phối hợp tốt với tôi.

Tôi thật may mắn vì được tu luyện Đại Pháp trong thời gian đặc biệt này. Mỗi học viên tôi biết hay không biết đều đang làm những việc cần làm. Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi phải ôn hòa hơn, biết ơn và cố gắng làm tốt các việc trong thời gian còn lại này của Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/18/放下自我-才能溶入整体-407801.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/1/185715.html

Đăng ngày 10-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share