Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
[MINH HUỆ 13-07-2020] Nhà tù Võng Lĩnh ở huyện Du, thành phố Chu Châu, tỉnh Hồ Nam là một trại tập trung dùng để cầm tù các học viên Pháp Luân Công nằm trong địa bàn tỉnh vì kiên định đức tin của mình. Khu số 10 của nhà tù này được chỉ định là một khu vực bảo mật cao nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho chương trình “chuyển hoá” với mục đích ép buộc các học viên Pháp Luân Công từ bỏ đức tin của mình.
Các chương trình chuyển hoá tại Khu số 10
Mỗi phòng giam tại khu số 10 có diện tích khoảng 12 mét vuông, với bốn giường tầng dành cho 8 học viên. Quản lý Khu số 10 thiết lập một hệ thống giám sát, trong đó mỗi học viên bị canh chừng bởi 3 hoặc 4 tù nhân vào ban ngày, và ít nhất một tù nhân vào ban đêm. Mỗi lời nói và hành động của các học viên đều bị kiểm soát chặt chẽ.
Nhằm mục đích ép buộc các học viên từ bỏ đức tin của mình, chương trình “chuyển hoá” gồm có việc tẩy não bắt buộc hàng ngày và tra tấn thể xác. Các học viên bị bắt phải xem, nghe và đọc những bài viết lăng mạ Pháp Luân Công, và sau đó phải viết một bài cảm nghĩ cá nhân.
Những biểu ngữ phỉ báng Pháp Luân Công được dán trên tường và ghế đẩu ở khắp nơi trong toà nhà, và các học viên bị bắt phải ngồi trên những chiếc ghế đẩu có dán những biểu ngữ này hoặc ảnh của Đại sư Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập của Pháp Luân Công. Hơn nữa, các học viên còn bị bắt phải nguyền rủa Pháp Luân Công và Lý Đại sư, và hát những bài hát ca ngợi Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Những học viên nào chống đối và không tuân theo yêu cầu sẽ phải chịu sự tra tấn dã man. Họ bị cấm ăn và ngủ trong một thời gian dài, xịt nước tiêu vào mắt, sốc điện bằng dùi cui điện, còng tay và bị treo lên, bị nhốt trong lồng, và bị kéo căng cơ thể ở những vị trí gây đau đớn. Mục đích của việc tra tấn là gây ra những thương tổn như trên để các học viên từ bỏ đức tin của mình. Những học viên này còn bị đe doạ, nhục mạ, tát vào mặt và bị ngăn cấm gặp gỡ gia đình.
Mô tả những tư thế đau đớn nhất dùng để tra tấn các học viên Pháp Luân Công
“Băng ghế hổ”: Hai chân nạn nhân bị cột chặt vào một băng ghế bằng thắt lưng. Sau đó cảnh sát sẽ đặt những cục gạch hoặc những vật nặng khác vào dưới chân nạn nhân và những cục gạch cứ được đưa vào cho đến khi nào thắt lưng đứt mới thôi. Nạn nhân phải chịu đựng đau đớn khôn xiết và thường ngất xỉu trong suốt quá trình tra tấn.
“Cưỡng ép kéo căng thân thể”: Chân của học viên bị kéo ra hai bên thân người tạo thành một đường thẳng. Cách phổ biến nhất là kéo chân theo hai hướng ngược nhau và thân người học viên bị ép xuống từ phía trên, cưỡng ép nạn nhân tạo thành tư thế hai chân bị kéo dạng ra hai bên. Tư thế này rất đau đớn và thường dẫn đến đứt dây chằng và thậm chí gây ra thương tật vĩnh viễn.
Tái hiện hình thức tra tấn: “Cưỡng ép kéo căng thân thể”
“Treo lên bằng còng tay”: Những học viên bị còng tay và treo lên ở song cửa sổ cao nhất hoặc ở những vật cao khác, sao cho chỉ có những ngón chân của họ chạm được đến mặt đất. Thông thường trong quá trình tra tấn, học viên bị cấm ngủ nhiều giờ thậm chí nhiều ngày liền, và không được sử dụng nhà vệ sinh; cánh tay của họ sẽ bị trật khớp. Nạn nhân của hình thức tra tấn này còn bị những thương tổn lâu dài tại các dây thần kinh ở cánh tay và dây chằng vai, và có thể bị tàn tật vĩnh viễn. Ngoài ra khi bị treo lên bằng còng tay, phần còng sắt sẽ cắt vào da thịt họ, gây ra những cơn đau khủng khiếp.
Tái hiện hình thức tra tấn: Treo lên bằng còng tay và chỉ có ngón chân chạm đất
Những học viên ở tuổi 60 và 70 phải chịu đựng những sự tra tấn dã man
Một trong số các học viên bị tra tấn tại nhà tù hiện đang ở độ tuổi 60 và 70. Dưới đây là một số trường hợp.
Ông Hồ Văn Khuê bị nhốt ở trong một phòng giam biệt lập nhiều lần và bị tra tấn bằng hình thức “cưỡng ép kéo căng thân thể”. Sau đó, ông trở nên rối loạn tinh thần và không thể kiểm soát được việc đại tiện của mình.
Ông Nguỵ Quế Mai cũng bị tra tấn bằng hình thức “cưỡng ép kéo căng thân thể”. Ông bị đột quỵ trong khi bị tra tấn và hoàn toàn mất trí nhớ. Ông không thể tự chăm sóc bản thân nhưng vẫn bị cầm tù.
Ông Lưu Xuân Toàn bị đánh đập quá mức bởi các cai ngục, và bị bắt phải đứng từ 10 giờ tối đến tận sáng hôm sau, hoặc cho đến khi ông ngất xỉu. Mặc dù vậy, lính canh vẫn tiếp tục tra tấn ông.
Ông Tào Cống Huân đã bị đột quỵ trong khi lính canh tra tấn ông và hiện ông phải chống nạng.
Ông Phó Kiến Bình bị bắt phải đứng trong một thời gian dài, sốc điện bằng dùi cui điện và bị tra tấn bằng hình thức “cưỡng ép kéo căng thân thể”. Ông cũng bị từ chối được gặp gia đình.
Ông Toàn Khôi Đống bị lăng mạ, sỉ nhục và bị tát vào mặt. Ông bị bức hại đến liệt người, mất khả năng ăn uống và không thể kiểm soát được việc đại tiện của mình.
Tất cả những học viên trên đều phải chịu đựng những tàn phá to lớn về thể chất lẫn tinh thần.
Đường Phái Lâm (7 năm rưỡi tù giam)
Đặng Diệp (7 năm tù giam)
Bành Thạch Thanh (9 năm tù giam)
Vương Khánh Sinh (6 năm tù giam)
Hàn Học Chí (7 năm tù giam)
Lâm Giai (4 năm tù giam)
Tăng Cố (3 năm tù giam)
Tống Vũ Cương (4 năm tù giam)
Chu Phương Tuấn (4 năm tù giam)
Lương Kiến Quốc (4 năm rưỡi tù giam)
Liệu Tùng Lâm (3 năm tù giam)
Liệu Chí Quân (4 năm tù giam)
Phó Kiến Bình (7 năm tù giam)
Dương Thì Di (7 năm rưỡi tù giam)
Danh sách những thủ phạm chính tại khu tù giam số 10:
Hướng Kim Nguyên, Giám sát Trưởng
Tiếu Trung, Giám đốc Bộ phận Tư vấn Tâm lý: +86-13751270156;
Đàm Bình Bình, hướng dẫn viên chính trị: +86-15773396566;
Lưu Hiểu Lương, Phó Giám sát
Lý Cương, Chính trị viên Phân khu 2: +01186-18390454992.
Bán tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/13/408943.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/3/186164.html
Đăng ngày 14-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.