[MINH HUỆ 10-12-2005] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 59 tuổi cư ngụ tại một làng tại thành phố Panshi, tỉnh Cát Lâm. Tôi rất mừng được chia sẻ kinh nghiệm với các bạn tu Đại Pháp trên khắp thế giới qua mạng Internet. Tôi muốn chia sẻ các kinh nghiệm và những thay đổi của tôi trong hơn ba năm rưỡi qua từ khi bắt đầu học Pháp để khuyến khích mọi người cố gắng tinh tấn trong Pháp. Tôi chỉ học xong lớp hai và vẫn còn chưa nhìn ra được mặt của nhiều chữ. Cho dù tôi không biết viết chữ giỏi, nhưng từ đáy lòng mình tôi đã cố gắng viết.

Trước khi học Pháp, tôi luôn sống trong đau đớn. Cơ thể của tôi đầy bệnh tật. Tôi không có tiền đi nhà thương trị bệnh, vì vậy bệnh của tôi càng ngày càng gia tăng. Ho và xuyễn tạo thêm rắc rối và bệnh tim. Tôi đã trù liệu mọi điều sau khi tôi chết.

Ngày 1 tháng 3 năm 2002 là một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên trong khi tôi còn sống. Một người thân của tôi là đồng tu đến gặp tôi và nói, “Nếu chị có tiền duyên với Đại Pháp và chị thật sự tin, thì có thể chị còn hy vọng.”

Cho dù cuộc đời của tôi đã đến gần cuối, không ai muốn chết, và mọi người đều sợ xuống địa ngục. Lúc bấy giờ tâm tôi bị rung động, vì vậy tôi đồng ý để cho chị ta dạy tôi các bài tập. Tôi đã không ăn trong nhiều ngày lúc bấy giờ. Tôi đứng cũng không vững nữa. Tôi thở cũng khó. Người bà con tôi xin Sư phụ trợ lực cho tôi. Cuối cùng tôi đứng dậy được. Nhưng trước khi tôi có thể bắt đầu tập, tôi yếu đi và ngã bất tỉnh. Trong đầu óc tôi tôi biết nhưng không thể nói, “Sư phụ đã bắt đầu chăm sóc cho tôi. Một gánh nặng ngàn cân được cất đi khỏi lưng tôi.”

Sau khi tôi tỉnh lại, tôi cảm thấy khoẻ hơn nhiều. Tôi nói với người bà con, “Sư phụ bây giờ đã chăm sóc cho tôi. Chị đừng có sợ. Nếu tôi chết hôm nay thì không phải lỗi của chị. Ngày mai, xin hãy lại đến đây dạy cho tôi các bài tập.”

Như vậy đó, cho dù tôi khó chịu thế mấy, tôi vẫn kiên trì tập các bài công pháp và học Pháp. Không những tôi còn sống mà sức khoẻ của tôi còn thăng tiến ngày qua ngày. Sư phụ tịnh hoá cơ thể của tôi làm cho tôi xả ra một số lượng lớn nước miếng độc. Trước đó tôi thường không dám đi thăm người khác, vì sợ họ ghê với những cái nghẹt thở của tôi. Bây giờ tôi giống như một người khoẻ mạnh bình thường, không một dấu hiệu gì là tôi đã có bệnh.

Trước thềm năm mới 2002, Sư phụ lại tiêu trừ nghiệp lực của tôi. Trong bốn ngày đêm, tôi lên cơn sốt. Tôi không sợ. Tôi nói với chồng tôi, “Đừng làm phiền em. Đó là Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể của em. Đừng nói với các con. Em sẽ bình yên.”

Và như vậy, đến ngày thứ năm tôi ra khỏi giường và lại học Pháp và tập Công như thường lệ. Nghiệp lực tạo ra chất nước vàng phún ra từ mặt tôi, nhưng tôi không để ý. Một vài ngày sau, tôi hoàn toàn bình phục.

Dù tôi bắt đầu học Pháp trễ trong cuộc đời tôi, lòng từ bi của Sư phụ đối với tôi là quá lớn. Tất cả bệnh tật của tôi đều hết. Da dẻ trở nên mịn màng hơn. Sư phụ thật đã vớt tôi lên từ địa ngục và cho tôi được tái sinh, với một sinh mệnh mới. Tôi không thể trả ơn sự ban ơn của Sư phu, vì vậy tôi chỉ đòi hỏi ở tôi phải đi theo nghiêm chỉnh những yêu cầu của Sư phụ, với Chính niệm Chính hành, và quý trọng mỗi ngày của tôi trên thế gian này.

Trong làng có rất nhiều việc phải làm. Tôi dùng thời giờ chuẩn bị cơm nước và giặt giũ để học thuộc Pháp. Bây giờ tôi có thể đọc thuộc lòng kinh văn Luận Ngữ của Sư phụ và hai tập thơ Hồng Ngâm I và II. Khả năng nhìn ra mặt chữ của tôi trong quá khứ rất có hạn, và tôi phải cần đến hai tháng mới đọc xong Chuyển Pháp Luân. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ: “Đọc qua một lần trong một tháng, sau đó nửa tháng.” Bây giờ tôi có thể đọc xong quyển sách một lần trong một tuần. Thật là sự mầu nhiệm của Đại Pháp!

Khi tôi buồn ngủ trong khi đọc, thì tôi đi uống nước lạnh vào, rửa mắt, hoặc rửa đầu. Sau khi lấy lại sự chú ý tôi tiếp tục học.

Tôi có thể đi ra làm sáng tỏ sự thật thể theo yêu cầu của Đại Pháp. Sau khi nhìn thấy những thay đổi nơi tôi, dân làng đều có một sự hiểu biết đúng đắn về Đại Pháp. Sau khi Cửu Bình về Đảng Cộng sản xuất bản, tôi nói với bạn bè và thân nhân về các hành động tà ác của Đảng Cộng sản diễn tả trong cửu bình. Một số trong họ sau đó đăng lời tuyên bố thoái Đảng.

Mùa thu gặt hái trong vùng đồng ruộng của chúng tôi xảy ra không bao lâu. Tôi không hành động nghiêm túc thể theo Pháp. Có một phần biếng nhác. Sư phụ từ bi lại để cho các đồng tu khác giúp tôi và sửa chữa tôi. Dưới sự chăm sóc và che chở của Sư phụ, tôi không bị rơi rớt lại. Mạng sống của tôi là do Sư phụ ban phát, do Đại Pháp ban phát cho tôi. Đó không phải là để tôi sống một đời sống làm người thường. Phí phạm thời giờ thì cũng như là phí phạm mạng sống. Chúng ta phải biết quý mỗi giây phút để làm tốt những gì chúng ta cần phải làm trong Chính Pháp.

Chính Pháp đang tiến tới giai đoạn cuối. Có gì để chấp trước? Mọi điều đều vô nghĩa, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh mới là điều cần thiết nhất. Không gì có thể cản ngăn tôi làm ba điều cho được tốt và cứu độ tất cả chúng sinh mà cần phải cứu độ, để đón chào một tương lai tuyệt đẹp, để thực hiện lời nguyện ước của tôi, và đi theo Sư phụ trở về nhà.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/12/10/116238.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/1/3/68614.html

Đăng ngày 10-3-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share