[MINH HUỆ 14-06-2020] Tôi sống ở vùng nông thôn Trung Quốc, một số thành viên trong gia đình tôi tu luyện Pháp Luân Công, bao gồm cả chồng và cha mẹ chồng tôi. Vào tháng 7 năm 1999, sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công, chính quyền thôn và công an xã thường xuyên quấy rối chúng tôi.

Trong suốt những năm đầu của cuộc bức hại, tôi thường xuyên sống trong sợ hãi, từ tiếng chó sủa, tiếng gõ cửa hay tiếng điện thoại reo cũng đều làm tôi lo lắng và mất ngủ cả đêm. Tôi lo rằng ai đó trong nhà sẽ bị bắt và tra tấn trong tù giống như rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp khác.

Sau khi trải qua những đêm ngày khủng khiếp tưởng chừng như kéo dài vô tận, tôi nhận ra rằng gia đình tôi vô tội và chính những quan chức của ĐCSTQ mới là người phạm tội, làm những điều sai trái bức hại những công dân vô tội. Và cuối cùng, không có gì sai khi tuân theo Nguyên lý Chân Thiện Nhẫn của Pháp Luân Công để làm người tốt. Ngộ ra những điều đó, tôi cương quyết không bao giờ để cho các quan chức hay công an bức hại gia đình tôi lần nào nữa.

Mặc dù bản thân không phải là một học viên Pháp Luân Công, nhưng tôi quyết định đứng lên chống lại những kẻ hành ác. Bất cứ khi nào họ đến nhà chúng tôi thì việc đầu tiên là tôi mang cất ngay những cuốn sách Pháp Luân Công vào trong phòng mình và sau đó đứng bảo vệ ngay trước cửa. Họ không bao giờ dám bước vào phòng tôi.

Lấy lại đồ vật đã bị tịch thu

Một lần nọ, cảnh sát thị trấn đến bắt cha chồng tôi và tịch thu chiếc xe đạp ba bánh của chúng tôi. Tôi nói với cảnh sát: “Phải để chiếc xe đạp lại đây- nó không có tu luyện Pháp Luân Công và không hại ai hết. Cha chồng tôi cũng sẽ không phải đi đâu hết vì chúng tôi sống nương tựa vào ông ấy. Hơn nữa, nếu ông ấy có chuyện gì thì ai sẽ đứng ra chịu trách nhiệm? Còn nếu các anh vẫn muốn bắt người thì hãy bắt tôi đi!”. Họ đành rời đi không nói lời nào.

Vào tháng 3 năm 2017, các đặc vụ của Cục An ninh Nội địa đã chặn chồng tôi lại trên đường anh ấy đi gặp khách hàng. Sau đó họ lục soát nhà tôi và lấy đi rất nhiều tài sản giá trị. Họ kết án chồng tôi ba năm tù giam.

Khi chồng tôi đang trong thời gian thụ án, tôi phải làm công việc thời vụ để kiếm sống nuôi con và cha mẹ chồng. Trong thời gian rỗi, tôi thường đến đồn công an yêu cầu họ trả lại tài sản đã tịch thu, vì những thứ đó là tài sản sở hữu hợp pháp và họ đang giữ nó trái pháp luật. Tôi biết tôi làm đúng nên cũng cầu xin Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Công) nhờ Ngài giúp đỡ. Rất nhiều chuyện thần kỳ xảy ra trong quá trình yêu cầu cảnh sát trả lại những gì họ đã tịch thu.

Điều kỳ diệu bắt đầu từ người luật sư mà tôi thuê cho chồng mình. Cảnh sát bảo rằng ông ấy không được phép gặp chồng tôi. Nhưng người luật sư đã gặp anh ấy trong trại giam bởi vì người cảnh sát trực ban quên mất mệnh lệnh của Cục An ninh Nội địa. Sau đó hai viên đặc vụ đó thậm chí đã tranh cãi nhau về chuyện này.

Một lần khác, khi luật sư xuất hiện, Cục An ninh Nội địa lại nói với ông rằng không thể gặp chồng tôi. Trong tâm tôi bèn cầu xin Sư phụ Lý giúp đỡ, hy vọng chúng tôi có thể được gặp giám đốc của Cục An ninh Nội địa. Chúng tôi đợi bên ngoài tòa nhà trong nửa giờ cho đến khi viên giám đốc trở lại. Khi tôi xin một cuộc gặp ngắn, ông ta nói: “Không được” và nói xấu Pháp Luân Công.

Tôi nói: “Các học viên Pháp Luân Công sống theo Nguyên lý Chân Thiện Nhẫn và điều đó không có gì là sai cả”, “thêm nữa, không có bất kỳ một luật nào nói rằng tập Pháp Luân Công là phạm pháp”. Ông ta không thể chứng minh tôi nói sai và sau đó nhận tài liệu từ người luật sư.

Vào tháng 4 năm 2017, tôi lại đi đến Cục An ninh Nội địa lần nữa để yêu cầu họ trả lại xe của gia đình tôi. Khi tôi gặp viên giám đốc ở cửa ra vào bên cạnh, tôi nói cho ông ta lý do mình đến đây. Ông trả lời “Không được” và từ chối yêu cầu của tôi. Tôi yêu cầu ông làm rõ vụ việc bởi vì không có một luật nào của Trung Quốc cho phép cảnh sát tịch thu phương tiện gia đình của các học viên Pháp Luân Công.

Tôi nói: “Nếu ông có thể tìm ra luật đó, tôi sẽ về nhà ngay. Nếu không, hãy trả lại chiếc ô tô đó cho tôi.”

Ông ta cứ trơ trơ và bắt đầu lăng mạ Pháp Luân Công.

Tôi cũng không nhượng bộ. Tôi nói với ông ta rằng chính phủ có một danh sách các tà giáo bị cấm và Pháp Luân Công không phải là một trong số đó.

Giọng điệu ông ta mềm mỏng hơn và khi tôi bắt đầu gây áp lực, chiều hôm đó ông ấy đã trả lại chiếc ô tô cho tôi.

Vào tháng 7 năm 2017, tôi đã nhận lại được máy phát hiện tiền giả mà chúng tôi đã sử dụng trong doanh nghiệp gia đình. Trong chuyến đi tiếp theo, tôi đã yêu cầu trả lại CMND của chồng, sổ hộ khẩu và giấy phép lái xe. Ban đầu viên giám đốc nói rằng họ sẽ không trả lại cho đến khi chồng tôi ra tù. Tôi một mực yêu cầu. Cuối cùng, ông ấy đã trả lại tôi mọi thứ tôi muốn.

Mọi thứ đã được trả lại

Một lần khi tôi vào thăm chồng, anh bảo rằng cảnh sát đã lấy tiền của anh để trả cho chi phí kiểm tra sức khỏe sau khi anh bị bắt. Tôi đến đó đòi lại tiền, nhưng cảnh sát đã làm ngơ.

Vào tháng 4 năm 2018, tôi đến Cục An ninh Nội địa để yêu cầu họ trả lại hai máy tính và hai máy in mà họ đã tịch thu. Đầu tiên họ đưa cho tôi điện thoại di động của chồng. Khi tôi đòi lấy máy tính về, viên phó giám đốc có một phần mềm có khóa mã trên máy tính có thể liên quan đến Pháp Luân Công.

Tôi lớn tiếng với ông ta: “Chúng tôi dùng nó để kinh doanh!” “Chúng tôi dùng máy in đen trắng để in hợp đồng và máy in màu để thiết kế các dự án. Luật nào nói rằng làm kinh doanh là phạm pháp? Hãy trả chúng lại cho tôi.” Họ đành trả lại cho tôi.

Vào tháng 6 năm 2018, tôi lại đến Cục An ninh Nội địa để đòi 300 tệ mà họ đã lấy của chồng tôi để trả cho chi phí kiểm tra sức khỏe và 1000 tệ mà họ đã tìm thấy trong nhà chúng tôi. Khi tôi đang chờ đợi để giải quyết, một viên sỹ quan hét vào mặt tôi: “Bà ở đây kiếm chuyện phải không? Cút đi!“

Tôi nói: “Hãy cẩn thận mồm miệng đó, anh bạn trẻ”, “Anh chắc là biết người Trung Quốc chúng ta tin rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo đó.”

Tôi chỉ ra rằng những viên sỹ quan như cậu ấy đã bắt bớ và ngược đãi các học viên Pháp Luân Công vô tội, những người chỉ tuân theo Nguyên lý Chân Thiện Nhẫn để là người tốt hơn.

Viên phó giám đốc cuối cùng đã trả lại tất cả tiền cho tôi.

Những nỗ lực không ngừng nghỉ

Sau khi chồng tôi bị bắt, Cục An ninh Nội địa đã cung cấp các sao kê khống cho Viện Kiểm sát để buộc tội anh ấy. Vì không có đủ bằng chứng, cảnh sát đã tăng số lượng tài sản bị tịch thu từ dưới 1.000 lên 26.000 tệ. Con số khống được sử dụng để kết án chồng tôi đã được liệt kê trong bản án cuối cùng. Sau khi viên Chánh án nhận thấy sự khác biệt giữa số lượng tài sản bị tịch thu thực tế và con số bịa đặt của cảnh sát, ông ấy chỉ đơn giản là sửa lại con số trong bản án.

Khi chúng tôi kháng án, tòa phúc thẩm địa phương đã không điều tra và giữ nguyên bản án sơ thẩm.

Một ngày trước khi chồng tôi bị chuyển đến nhà tù, tòa địa phương bảo tôi đến và ký vào một tài liệu ghi rằng số CMND của chồng tôi được ghi lại không chính xác và cần phải sửa. Tôi đã đi đến đó nhưng từ chối ký bất kỳ giấy tờ nào, vì sợ họ có thể sử dụng chữ ký của tôi để bức hại chồng tôi như họ đã làm với các học viên khác. Tôi đã nói chuyện với các thư ký tòa án từng người một và nói rằng họ đã phạm tội bằng cách buộc tội sai và kết án các học viên Pháp Luân Công.

Trở về nhà, tôi tiếp tục gọi cảnh sát và các quan chức tòa án hết lần này đến lần khác, yêu cầu họ thả chồng tôi ra. Tôi tự hào là vợ của một học viên Pháp Luân Công. Các học viên là những người tuyệt vời và họ đang chịu đựng rất nhiều vì niềm tin của họ. Chúng tôi cần phải hỗ trợ họ hết lòng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/14/407630.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/16/185544.html

Đăng ngày 24-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share