Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 01-05-2020] Năm nay tôi đã 88 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8 năm 2005. Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã lập một nhóm học Pháp tại nhà của mình.

Bà Giáp là một học viên cao tuổi không biết chữ. Nhiều học viên khác cuối cùng đã rời khỏi nhóm học Pháp bởi họ cảm thấy nản chí với bà Giáp. Chỉ còn duy nhất một người ở lại, đó là học viên Ất.

Học viên Ất đã kiên nhẫn dạy bà Giáp từng chữ từng chữ một, rồi sau đó bà Giáp đọc lại những chữ đó vài lần để không bị quên. Tôi rất ấn tượng trước sự kiên nhẫn và quan tâm vô ngã của học viên Ất.

Cho dù tiến bộ rất chậm nhưng bà Giáp vẫn không nản chí mà tiếp tục kiên trì ghi nhớ từng chữ. Cho tới giờ, bà có thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân một cách trôi chảy và đó chính là nhờ Đại Pháp đã cấp trí huệ cho bà và cũng là nhờ sự tốt bụng và tận tâm của đồng tu Ất.

Hoàn thành sứ mệnh

Tôi luôn nỗ lực gắn liền việc giảng chân tướng cùng với cuộc sống hàng ngày của mình. Khi đi mua đồ, tôi cũng mang tài liệu chân tướng theo người để đảm bảo tất cả những người mà tôi gặp đều được biết về Đại Pháp. Tôi cũng đến thăm nhà của bạn bè, đồng nghiệp để giảng chân tướng cho họ.

Thỉnh thoảng, bà Giáp đi cùng tôi lên thành phố để trợ giúp việc phân phát tài liệu và nói chuyện với mọi người ở đó.

Ngày 13 tháng 5 năm 2017, tôi và một học viên khác bắt xe buýt đến một nơi cách nhà gần 50 cây số. Chúng tôi dán áp phích giảng chân tướng dọc theo đường phố và chúng tôi đã đi bộ hàng cây số. Trên đường, tôi bị trượt chân và đầu gối của tôi bị va xuống đường. Nhìn thấy đầu gối của tôi dính máu, đồng tu đã khuyên tôi hãy về nhà nghỉ ngơi. Nhưng tôi nói với bà ấy rằng tôi vẫn ổn. Chúng tôi lại tiếp tục hành trình của mình, vừa đi vừa dán áp phích.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau. ” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân )

Một lúc sau, đầu gối của tôi đã đỡ đau và ngừng chảy máu. Chúng tôi đã dán hết tất cả 200 áp phích mang theo và trở về nhà sau nửa đêm.

Cuốn sách quý giá

Vào mùa hè năm 2014, có người đã báo cáo tôi với chính quyền. Tổ trưởng khu dân cư chỗ tôi và một vài người từ sở cảnh sát thành phố đã tới nhà tôi, nhưng lúc đó không có ai ở nhà. Họ gọi điện cho tôi khi tôi đang làm việc ngoài đồng, và yêu cầu tôi phải lên văn phòng cộng đồng địa phương ngay lập tức.

Khi tôi vừa về đến nhà, một vài cảnh sát mang theo máy ảnh đã cố gắng chụp hình tôi. Tôi không cho phép họ làm vậy và quả nhiên họ đã không chụp nữa. Họ yêu cầu tôi giao nộp tài liệu giảng chân tướng. Tôi nói với họ: “Tôi không có tài liệu nào cả. Tôi chỉ có một cuốn sách.”

Tổ trưởng khu dân cư đáp: “Vậy bà hãy giao nộp cuốn sách đó.”

Ngày hôm sau, tôi quay lại văn phòng cộng đồng và nói với vị tổ trưởng: “Cuốn sách quý giá này là cuốn Chuyển Pháp Luân. Cuốn sách này bản thân nó còn giá trị hơn cả sinh mệnh. Ông có thể đọc cuốn sách này, nhưng ông phải hứa với tôi là không được nộp cho cấp trên của ông.”

Vị tổ trưởng đã đồng ý với tôi.

Hai ngày sau, tôi quay lại văn phòng cộng đồng để đòi lại cuốn sách của mình. Giám đốc địa phương nói rằng ông ấy đã nộp cuốn sách cho cảnh sát trung ương.

Tôi trách ông ấy: “Tại sao ông lại không giữ lời như vậy. Ông phải giúp tôi lấy lại cuốn sách. Đó là sinh mệnh của tôi. Tôi thà chết chứ không bỏ cuốn sách đó được.”

Cảm động bởi lời nói của tôi, vị tổ trưởng đã lái xe máy chở tôi tới văn phòng trung ương. Tuy nhiên, nhân viên phụ trách lại không ở đó. Hàng ngày tôi đã đến văn phòng trung ương để yêu cầu họ trả lại cuốn sách.

Cuối cùng cuốn sách cũng trở về với tôi sau hai tuần. Cầm cuốn Chuyển Pháp Luân trong tay, tôi đã bật khóc và vô cùng cảm kích.

Một vụ tai nạn giao thông

Sáng ngày 23 tháng 10 năm 2018, khi tôi đang đứng ở giao lộ nói chuyện với người qua đường thì một chiếc xe buýt nhỏ lao vào tôi. Tôi bị đâm ngã và bất tỉnh. Một vài đồng nghiệp của con trai cả của tôi đã có mặt tại đó lúc tôi tỉnh lại. Họ kể lại cho tôi chuyện đã xảy ra và gọi xe cấp cứu. Tôi đã đứng dậy và trấn an họ: “Bác vẫn ổn. Bác là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, bác có Sư phụ bảo hộ. Bác không cần xe cấp cứu.”

Tuy nhiên, do tôi đã cao tuổi nên họ kiên quyết đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra.

Bác sỹ phát hiện huyết áp của tôi rất cao. Da đầu của tôi bị rách và chảy máu, và còn có một vết sưng lớn ở bên phải đầu của tôi. Họ muốn làm sạch vết thương của tôi và cho tôi thuốc kháng sinh và thuốc hạ huyết áp.

Tôi nói với họ: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông không phải lo lắng gì đâu. Tôi sẽ ổn thôi. Tôi không cần thuốc gì cả.”

Vị bác sỹ nói rằng do đầu của tôi bị chấn thương, nên tôi cần nằm viện ít nhất hai đến ba ngày để theo dõi.

Tôi đã miễn cưỡng đồng ý.

Cảnh sát giao thông đã lập biên bản vụ tai nạn và quy hết trách nhiệm cho người lái xe. Người lái xe mới khoảng hơn hai mươi tuổi, đã bị tạm giữ xe và tịch thu bằng lái. Quá lo lắng và run sợ, người tài xế trẻ ấy đã quỳ gối và liên tục xin lỗi tôi.

Tôi trấn an cậu ấy rằng: “Bác là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mọi việc sẽ ổn. Bác sẽ không để cháu gặp rắc rối đâu. Cháu không cố ý đâm bác. Bác mong rằng cháu sẽ rút kinh nghiệm và từ nay lái xe cẩn thận hơn.”

Người thanh niên trẻ tiếp tục đến thăm tôi trong suốt thời gian tôi nằm viện. Bởi vì tôi không thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân trong viện, nên tôi đã nhẩm những bài thơ trong Hồng Ngâm.

Hai ngày sau, tôi yêu cầu được ra viện. Con trai út của tôi đã đưa tôi và mẹ của người lái xe về nhà chúng tôi. Mẹ của người lái xe kể rằng con trai bà đã bị mất việc sau vụ tai nạn, và cậu ấy còn phải nuôi hai con nhỏ. Tôi đã trấn an bà ấy rằng tôi sẽ không đòi con trai bà ấy phải bồi thường gì hết.

Tôi thậm chí còn cho gia đình họ một ít đồ để giúp họ vượt qua khó khăn, và nói với người mẹ rằng tôi sẽ ổn, và bà ấy có thể ra về. Mẹ người lái xe đã ở lại chăm sóc tôi hai ngày rồi mới trở về nhà.

Con trai út của tôi đã tới phòng cảnh sát giao thông và lấy lại xe cùng bằng lái cho người lái xe. Sau đó, cháu đã ký vào một đơn xác nhận rằng chúng tôi không có ý định đòi bồi thường. Con trai tôi đã đưa lại tờ đơn cho nhân viên cảnh sát và nói: “Tôi và mẹ đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà sẽ ổn thôi. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra.”

Viên cảnh sát nhận xét: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người thực sự tốt!”

Chúng tôi nghe nói rằng vợ của người lái xe đã đòi ly hôn vì cô ấy sợ phải nộp tiền bồi thường. Nhưng sau khi biết rằng chúng tôi sẽ không đòi bồi thường, cô ấy đã huỷ bỏ ý định ly hôn.

Một hôm khi tôi đang đi trên đường thì một phụ nữ cao tuổi tiến lại phía tôi. Bà ấy đã chứng kiến vụ tại nạn và biết được rằng tôi không đòi bồi thường. Bà ấy rất hiếu kỳ và hỏi tôi lý do tại sao lại như vậy.

Tôi nói với bà ấy rằng: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã dạy tôi phải biết quan tâm tới người khác. Gia đình người lái xe rất nghèo. Hơn nữa, tôi cũng đã hoàn toàn bình phục rồi.”

Tôi sẽ toàn tâm toàn ý tinh tấn tu luyện, làm tốt ba việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm, và hoàn thành thệ ước của mình trong thời kỳ Chính Pháp này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/1/404477.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/19/185582.html

Đăng ngày 14-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share