Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-04-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997 theo lời giới thiệu của một đồng nghiệp. Tôi mắc nhiều bệnh tật khiến tôi phải chịu đau đớn từ nhỏ. Tôi bị viêm gan và chứng vàng da khi còn học tiểu học, và bị viêm thấp khớp khi mới chỉ là một thiếu nữ.

Ngoài 20 tuổi, tôi kết hôn, nhưng không thể hòa hợp với mẹ chồng. Nếu tôi phàn nàn với chồng mình, anh sẽ nổi giận. Lúc đầu tôi không hiểu, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng anh sợ mẹ mình và không có khả năng xử lý mâu thuẫn.

Khi đến tuổi 30, tôi gặp đủ mọi vấn đề về sức khỏe. Toàn thân bất lực, một năm bốn mùa tôi đều bị cảm mạo không ngừng. Tôi đã thử tất cả các phương pháp điều trị nhưng đều không giúp ích gì.

Không có cách nào chữa trị được bệnh tật, khi đó tôi thường nghĩ cuộc sống thật không có ý nghĩa.

Đồng nghiệp của tôi khuyên tôi thử tập Pháp Luân Đại Pháp. Lần đầu đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã ấn tượng đến mức tôi biết rằng mình đã tìm được điều trân quý.

Sau khi luyện các bài công pháp chỉ trong một tháng, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi không chỉ lấy lại được sức khỏe mà còn có được sự tự tin.

Trước đây, tôi sẽ tránh những người mà tôi biết khi xuống phố, nhưng bây giờ tôi chào hỏi họ từ xa. Tôi chia sẻ với họ về Pháp Luân Đại Pháp và môn tu luyện đã cải thiện sức khỏe của tôi như thế nào.

Các bài giảng của Sư phụ đã bén rễ sâu trong tâm tôi, và mối oán hận cố hữu với mẹ chồng tôi cũng tan biến.

Giảng chân tướng và phản bức hại

Tôi rất hạnh phúc khi được đắm chìm trong Đại Pháp, vì vậy tôi không thể hiểu được tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lại phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Chịu áp lực từ mọi phía, tôi ngừng tu luyện. Tôi không nhận ra rằng đây là khảo nghiệm để xem tôi kiên định vào đức tin của mình như thế nào.

May mắn thay, học viên tại nơi làm việc, người đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, đã tới tìm tôi khi cô được ra tù.

Chúng tôi bắt đầu học Pháp cùng nhau, và thêm một vài học viên sớm tham gia cùng chúng tôi. Chúng tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, các kinh văn của Sư phụ, và các bài chia sẻ do các học viên khác viết. Tâm tính của tôi đề cao và, được các học viên khích lệ và trợ giúp, tôi bắt đầu bước ra giảng chân tướng.

Chúng tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng ở bất cứ nơi nào có thể, đặt tài liệu dưới cửa các tòa nhà chung cư, đặt chúng trong giỏ xe đạp, hoặc dán lên các cột đèn và tường.

Khi có ngày nghỉ làm, chúng tôi về vùng nông thôn để phân phát tài liệu và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một lần, chúng tôi mang theo lịch để bàn Pháp Luân Đại Pháp và đứng bên ngoài cổng trường. Tôi đưa lịch cho một phụ huynh đang đợi con. Cô hỏi liệu cô có cần trả tiền không. Khi tôi nói rằng cô không cần trả tiền, các bậc phụ huynh khác cũng qua xin. Tất cả lịch đã được phát xong nhanh chóng.

Một vài ngày sau, chuông cửa nhà tôi reo lên. Một phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát cùng một nam một nữ mặc thường phục đứng ngoài cửa nhà tôi. Họ nói rằng họ đến để điều tra dân số và yêu cầu tôi mở cửa.

Tôi nhanh chóng cất kỹ tất cả các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp; chắp tay trước Pháp tượng của Sư phụ nói: “Hết thảy đều do Sư phụ định đoạt, ai cũng không xứng can nhiễu hay bức hại các đệ tử Đại Pháp.”

Khi họ vào, họ liên tục bình luận về việc nhà tôi sạch sẽ như thế nào và rằng cảm giác thật dễ chịu. Họ hỏi có bao nhiêu người đang sống trong nhà tôi và muốn biết số điện thoại liên lạc của họ. Sau đó, họ rời đi.

Ngày hôm sau, người quản lý đất đai hỏi xem cảnh sát đã đến gặp tôi chưa. Tôi nói với anh rằng họ đến để điều tra dân số. Anh đã sửa lại lời tôi: “Họ đến gặp chị vì chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đó.” Tôi biết chính Sư phụ đã bảo hộ mình.

Con gái tôi được phúc báo vì tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp là tốt

Con gái tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cháu đã nhận ra những thay đổi tích cực ở tôi và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Cuộc bức hại bắt đầu khi cháu học cấp hai. Cháu ra ngoài cùng tôi mỗi cuối tuần khi tôi phân phát tài liệu chân tướng và cũng giúp tôi làm một số hạng mục liên quan đến Đại Pháp.

Khi vào đại học, cháu luôn đeo món đồ lưu niệm nhỏ về Pháp Luân Đại Pháp. Khi các bạn cùng lớp nhìn thấy, cháu sẽ nói với các bạn Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào. Cháu thường nói: “Đại Pháp đang bị bức hại. Không giống như những gì ĐCSTQ nói trên TV. Các học viên đều chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.”

Khi tốt nghiệp đại học, cháu nói với tôi rằng cháu muốn tham gia thi công chức. Tôi không coi trọng việc đó và nghĩ rằng, ngay cả khi vượt qua được kỳ thi, cháu cũng sẽ không vượt qua được vòng phỏng vấn.

Trước kỳ thi, tôi đã nhắc cháu: “Nếu có những câu hỏi bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp, con đừng trả lời.”

Cháu đã vượt qua kỳ thi và nói với tôi rằng có lẽ tôi sẽ phải đi cùng cháu tới phỏng vấn. Tôi lo lắng và chấp trước của tôi nổi lên. Cuộc phỏng vấn được tổ chức ở thành phố khác. Tôi đã chuẩn bị một số tài liệu giảng chân tướng, đồ kỷ niệm, và hai cuốn Chuyển Pháp Luân để mang theo.

Đó là một chuyến đi dài bằng xe buýt, và tôi đã ngủ thiếp đi. Tôi có một giấc mơ rất rõ ràng rằng Sư phụ đã ở bên cạnh tôi, Ngài nói: “Con đã vượt qua.”

Tôi tỉnh dậy cùng những giọt nước mắt biết ơn Sư phụ. Tôi hướng Sư phụ hợp thập và biết rằng Ngài đang khích lệ tôi.

Con gái của tôi bắt đầu học để chuẩn bị cho phỏng vấn trong phòng khách sạn, trong khi tôi học Pháp và phát chính niệm.

Ngày hôm sau, cháu đi phỏng vấn, trong khi tôi ở trong sảnh khách sạn cùng nhiều phụ huynh khác đang ở đó.

Tôi ngồi xuống và xin Sư phụ an bài cho những người hữu duyên đến gặp tôi để nghe chân tướng. Một phụ nữ sớm ngồi xuống bên cạnh tôi và hỏi xem tôi đang đọc gì. Tôi trả lời: “Đây là cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Cô ấy ngạc nhiên nói: “Tôi nghĩ môn đó bị cấm mà.”

Tôi nói với cô ấy rằng đây là một môn tu luyện dạy mọi người chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Nó không giống như những gì ĐCSTQ đưa tin trên TV.

Cô nói rằng cô muốn xem cuốn sách nhưng không có kính, vì vậy tôi đã đọc to cho cô ấy nghe. Khi tôi vừa đọc được một vài trang thì cô nói: “Tôi muốn học cách luyện.”

Tôi chia sẻ với cô ấy lịch sử phạm tội của ĐCSTQ và cuộc bức hại, hỏi xem cô có muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ để được bình an hay không. Cuối cùng, ba thành viên trong gia đình cô đã thoái Đảng.

Khi chúng tôi trở về nhà vào ngày hôm sau, người phụ nữ mà tôi nói chuyện ở sảnh khách sạn đã gọi điện cho tôi báo rằng con trai cô đã qua vòng phỏng vấn và được chấp nhận. Cô nhắc tôi nên kiểm tra trên mạng Internet để xem kết quả của con gái tôi.

Chúng tôi lên mạng xem kết quả và thấy con gái của tôi cũng đã được nhận. Mẹ con tôi vui mừng thốt lên: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn Đại Pháp!”

Người phụ nữ đã đồng tình khi tôi nói trên điện thoại: “Chúng ta đều đã được phúc báo.”

Học Pháp là chìa khóa để tu luyện

Tôi đã làm ba việc mà các học viên cần làm trong thời gian dài, nhưng cảm thấy mình không đề cao. Tôi cảm thấy lạc lõng.

Tôi hướng nội và phát hiện ra mình đã không tập trung vào những gì mình đang đọc khi học các bài giảng. Thay vào đó, nó trở thành thói quen. Tôi đã không nghiêm túc luyện công và tư tưởng không tập trung khi phát chính niệm.

Khi xem lại bản thân, tôi nhận ra rằng mình có một số quan niệm biến dị, nhiều dục vọng và suy nghĩ của người thường. Vì vậy bất cứ khi nào có thời gian, tôi sẽ phát chính niệm để loại bỏ những chấp trước bám rễ sâu này.

Học cách đánh máy

Một học viên hỏi tôi xem con gái tôi có thể giúp đánh máy một số bài chia sẻ không. Tôi hỏi con gái tôi, và cháu nói rằng cháu sẽ làm việc đó vào ngày hôm sau tại nơi làm việc.

Tuy nhiên, khi về đến nhà, cháu nói rằng cháu quá bận và không có thời gian. Cháu nói rằng cháu sẽ thử lại vào ngày hôm sau, nhưng tôi nghĩ: “Việc này không thể chờ đợi. Mình sẽ tự làm. Có lẽ đã đến lúc cần bỏ cái tâm muốn dựa dẫm vào người khác.”

Mặc dù tôi không biết cách đánh máy, tôi biết Sư phụ sẽ cấp trí huệ cho tôi miễn là tôi có mong muốn giúp đỡ. Vì vậy, sau bữa tối tôi đã ngồi xuống và bắt đầu đánh máy. Tôi bắt đầu gõ bằng một ngón. Tôi cảm thấy bồn chồn sau một giờ đồng hồ, vì vậy tôi đứng dậy, nghỉ ngơi và quay trở lại sau đó. Sau đó, tôi lại cảm thấy bồn chồn.

Tôi nghĩ hẳn là mình đang bị can nhiễu, vì vậy tôi đã phát chính niệm để loại bỏ nó: “Không ai có thể can nhiễu công việc Đại Pháp của mình. Mình sẽ giải thể và tiêu hủy nó.”

Can nhiễu đã giảm bớt.

Đêm đầu tiên, tôi đã mất bốn giờ đồng hồ để đánh máy hai trang giấy. Đến tối hôm sau, lưng của tôi ngừng đau và tôi không cảm thấy bứt rứt, ngay cả sau khi đánh máy 10 trang văn bản.

Nhìn lại 20 năm tu luyện của mình, Đại Pháp đã cấp cho gia đình tôi rất nhiều niềm vui và hạnh phúc. Cả gia đình chúng tôi rất biết ơn ân cứu độ của Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/11/403624.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/9/185439.html

Đăng ngày 14-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share