Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-04-2020] Khi còn nhỏ, tôi sống với ông bà. Vì được chiều chuộng, nên tôi bướng bỉnh và ích kỷ, không hiểu lễ nghi văn hóa truyền thống cơ bản.
Ngay từ khi còn học tiểu học, tôi đã bị thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tẩy não. Sau khi ra xã hội, mặc dù tôi có vẻ nhu mì, nhưng những chấp trước ích kỷ và tranh đấu của tôi không bao giờ giảm.
Rốt cuộc tôi đã nảy sinh đủ mọi vấn đề về sức khỏe. Năm 1996, khi đang tìm cách giảm bớt đau đớn của bệnh thoái hóa đốt sống cổ nghiêm trọng và viêm chân răng, một người bạn đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi trở nên vui vẻ và có thể ngủ thiếp đi. Bệnh viêm dạ dày mãn tính của tôi, các khối u ở ngực, và nhiều bệnh đau đớn khác đều biến mất.
Tôi cảm thấy thoải mái từ đầu đến chân. Sau khi đắc Pháp, tôi không còn cảm thấy cô đơn hay trống rỗng, cuộc sống không còn lo lắng. Thậm chí tôi bắt đầu mỉm cười khi thức dậy vào buổi sáng.
Trước khi trở thành một người tu luyện, tôi luôn muốn chiếm chút lợi nhỏ của người khác, đắc được một chút liền cảm thấy cao hứng. Nhưng thông qua học Pháp không ngừng, tôi không còn quan tâm đến được mất cá nhân nữa, và tôi rất tận tâm với công việc của mình. Mọi người đều tin tưởng tôi!
Tám năm chăm sóc mẹ chồng
Sư phụ giảng:
“Chính là câu tôi giảng kia, cảnh giới trong tu luyện sẽ thể hiện tại mọi hoàn cảnh. Chư vị trong công tác, trong cuộc sống, trong gia đình, ngoài xã hội, người ta đều sẽ nói chư vị là một người tốt” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999])
Mẹ chồng tôi bị ung thư và không thể tự chăm sóc bản thân sau khi bị xuất huyết não. Tuy nhiên, bà thích sạch sẽ, và có thói quen tắm mỗi ngày.
Bà bị ngứa da trong các giai đoạn sau của bệnh ung thư, và để giảm bớt khó chịu của bà, tôi đã tắm cho bà bằng nước ấm gần như mỗi ngày theo yêu cầu của bà và sau đó giặt quần áo.
Tôi giặt đồ lót của bà bằng tay. Ban đầu, bà phàn nàn rằng quần áo không đủ sạch, hoặc dầu gội hay sữa tắm có vấn đề. Vì vậy tôi đã chú ý hơn để đảm bảo quần áo của bà sạch sẽ và thường xuyên thay nhãn hiệu dầu gội hoặc sữa tắm. Trong những năm cuối đời của bà, thậm chí tôi không thể nhớ mình đã thử bao nhiêu nhãn hiệu.
Một ngày, các đồng nghiệp của tôi mời tôi đi du lịch cùng họ, tôi nói: “Tôi không thể đi vì tôi phải chăm sóc tắm giặt cho mẹ chồng.” Họ không thể hiểu tại sao tôi, là con dâu, cần phải làm điều đó, và khuyên tôi hãy để việc đó cho con gái ruột của mẹ chồng tôi hoặc giúp việc.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe điều đó, vì đây là suy nghĩ của người thời nay. Thực ra, đôi lúc tôi cảm thấy mình không phải làm việc đó. Tôi có suy nghĩ rằng mình đã hy sinh vì bà. Mặc dù đã cố gắng ức chế suy nghĩ này, nhưng đôi lúc nó vẫn xuất hiện. Đặc biệt nó nổi lên khi mẹ chồng tôi không vui về cách tôi giúp đỡ bà.
Đôi lúc, mẹ chồng tôi cũng tỉnh táo, đặc biệt vào giai đoạn sau của căn bệnh. Khi giúp bà tắm, tôi chảy mồ hôi đầm đìa, rồi phải ngửi mùi hôi thối, và mệt mỏi, bà thường cảm động và nói: “Kiếp trước mẹ hẳn phải tích được phúc đức nên mới có con dâu tốt chăm mẹ như thế này.”
Có thời điểm, mẹ chồng tôi bị đại tiện mất tự chủ, thường là vào giờ ăn. Việc này từng xảy ra khi mọi người ăn sáng, bà không ăn và không nói lý do tại sao. Tôi lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng, nhưng đã quá muộn, vì bà đã làm bẩn quần rồi. Lúc đó là lại thêm một ngày bận rộn.
Trong tám năm qua, ngoại trừ việc chăm sóc cho con gái phải nhập viện 10 ngày, tôi là người duy nhất tắm, giặt giũ và cắt tóc cho bà.
Cả gia đình khen ngợi tôi. Anh rể thứ hai thường nói: “Em thật tuyệt vời! Anh thà chăm sóc cho 10 đứa trẻ còn hơn là phải phục vụ một người già.”
Bố chồng tôi cảm động và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”
Vì tôi tu luyện Đại Pháp, nên bố chồng từng kỳ thị tôi. Ngay cả anh rể cả, người cũng từng kỳ thị tôi, nghĩ bố chồng tôi đã đi quá xa. Anh thường nói về những điều vô lý mà bố chồng tôi đã làm với tôi trước mặt người khác.
Một lần, anh chồng tôi và vợ anh từ miền nam Trung Quốc về thăm nhà. Vào bữa sáng, chồng tôi thấy chị dâu đang ngồi và bảo tôi ngồi xuống cùng chị.
Ngay sau khi tôi ngồi xuống, bố chồng tôi giận dữ nói: “Đứng lên, anh con chưa đến, con không được ngồi.”
Mẹ chồng tôi cũng đứng về phía bố chồng. Lúc đó, chồng tôi giận dữ và cãi nhau với họ.
Trước đây nếu điều này xảy ra, tôi cũng sẽ rất tức giận. Nhưng sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi không bận tâm đến những điều này. Bây giờ đối mặt với những lời buộc tội vô lý của bố chồng tôi, tôi không bảo vệ bản thân và và chủ động suy nghĩ cho ông trước.
Từ khi mẹ chồng qua đời, tôi đi cùng bố chồng đi dạo trong công viên mỗi buổi chiều. Khi chăm sóc bố chồng lúc ông nằm viện, tôi thường được hỏi có phải là con gái ruột của ông không. Bố chồng tôi nói với tôi: “Con có thể nói với người khác rằng con là con gái ruột của ta.”
Bố chồng tôi bị mất ngủ suốt hơn 50 năm, và ông phải uống thuốc để ngủ. Năm nay ông nghe tôi khuyên nhủ và bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trước khi đi ngủ.
Không còn bị dao động bởi phán xét của người khác
Từ khi còn nhỏ, tôi là một người nhạy cảm với những ý kiến của người khác về bản thân mình. Tôi có lòng tự trọng cao và không thể chịu được nếu người khác coi thường tôi. Khi trở thành một học viên, tôi thường gặp các khảo nghiệm liên quan đến gia đình hoặc nơi làm việc.
Ví như tại nơi làm việc, có người chỉ trỏ tôi, hoặc có nhóm người đi qua thì có vài người sẽ quay lại nhìn tôi. Tôi bắt đầu lo lắng, nhưng rốt cuộc không có gì ngoài việc có vài đồng nghiệp nói tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Ở nhà, chị dâu tôi nói: “Gia đình chúng ta có nhiều người, nhưng không ai trừ em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Hàm ý là tôi khiến họ cảm thấy hổ thẹn. Quản lý tại nơi làm việc của tôi từng nói với bố chồng tôi rằng ông có một cô con dâu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bố chồng tôi nói đùa với tôi rằng: “Con thật nổi tiếng!”
Thậm chí, chồng tôi còn châm chọc tôi bằng cách nói tôi giao du với cảnh sát. Đối mặt với tất cả những điều này, tôi vẫn giữ bình tĩnh, đó là cách tốt nhất để thể hiện sự tốt đẹp của Đại Pháp.
Một lần, trong khi đang đợi ở trạm xe buýt, tôi đã cố gắng giảng chân tướng về Đại Pháp cho một phụ nữ. Cô ấy tức giận ngay khi tôi nói và lập tức hét lên.
Tôi vẫn bất động. Sau khi lên xe buýt, tôi thấy cô ấy mang theo nhiều đồ đạc nên ngỏ lời giúp đỡ cô ấy. Mặc dù, cô không để tôi giúp, nhưng lòng tốt của tôi đã khiến cô cảm động, vẻ mặt của cô ấy dịu lại. Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy và hối hận vì tôi đã không thể nói cho cô ấy về sự tốt đẹp của Đại Pháp.
Do chấp trước hiển thị, tôi luôn thích nghe lời dễ nghe, điều này khiến nảy sinh chấp trước hoan hỷ và tự cho mình là trung tâm. Tôi thậm chí còn nói dối nhiều.
Với nhận thức Pháp lý trí, tôi bắt đầu nhận thức rõ ràng hơn tính nghiêm trọng của các chấp trước và cố gắng loại bỏ chúng dần dần. Thực ra, gốc rễ cuối cùng của tâm hiển thị là sự vị tư. Khi vị tư yếu dần, chấp trước hiển thị cũng trở nên yếu hơn.
Bây giờ tôi có thể đối mặt với các tình huống khó khăn và tự mình hướng nội tìm câu trả lời.
Mặc dù đã có một số đề cao trong tu luyện, nhưng tôi vẫn còn cách xa với các yêu cầu của Đại Pháp. Tôi phải tiếp tục tự mình tu luyện tinh tấn, bước đi tốt con đường của mình, và cứu độ chúng sinh để có thể trở về cùng Sư phụ.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/26/404262.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/10/185455.html
Đăng ngày 14-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.