Bài một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc lục địa

[MINH HUỆ 22-2-2006] Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp cách nay hơn tám năm, vào cuối tháng sáu 1997. Trước khi tôi tập luyện Đại Pháp, tôi luôn bị bệnh và bị ám ảnh bởi bệnh tật, giận dữ, mệt mỏi và cay đắng. Sau khi bắt đầu tập luyện Đại Pháp tôi luôn vui vẻ và khỏi mọi bệnh tật.

Sau khi tôi bắt đầu học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân, tôi tràn đầy sức lực và không bao giờ cảm thấy mệt. Trí nhớ của tôi cũng thăng tiến, nhưng tâm tính tôi tiến bộ tương đối chậm hơn. Tôi dễ nổi giận vì những chuyện nhỏ. Tôi biết tôi không dễ gì qua được khó khăn này. Vì tôi không có một tinh thần cởi mở và dễ dàng nổi giận, tôi thường kinh nghiệm những khó khăn và khổ nạn. Đôi lúc tôi biết tôi đã không qua được khảo nghiệm, nhưng tôi vẫn không thể kềm chế cơn nóng giận của tôi lần kế tiếp. Nhưng mỗi lần, tôi xả cơn giận của tôi với sự giúp sức của Đại Pháp. Trong tám năm tu luyện qua, Sư phụ đã cho tôi vô lượng ân phước và vô lượng điểm hoá đã giúp tôi có đức tin nơi Sư phụ và Đại Pháp.

1. Một luồng sáng bạc trong mắt phải của tôi

Tôi còn nhớ một luồng sáng bạc xuất hiện trong con mắt phải của tôi vào khoảng tám lần khác nhau. Điều đó xảy ra vào những lúc mà tôi làm hoặc nói một điều gì không xứng đáng với tiêu chuẩn của Đại Pháp, hoặc khi tôi không học Pháp tốt. Mắt phải của tôi sẽ luôn không ngừng phát ra luồng ánh sáng này. Nó giống như có một tia ánh sáng vĩ đại phát ra.

Lần đầu nó xảy ra cho tôi là tại một nơi tập công khi tôi nói một điều gì mà không phù hợp với Pháp. Thình lình tôi không thể nhìn thấy các chữ viết trong quyển sách của tôi nữa. Tôi nghĩ có cái gì ngăn chận tầm nhìn của tôi, vì vậy tôi dụi hai mắt của tôi; nhưng tôi vẫn không thể nhìn thấy các chữ. Tôi để ý có một luồng ánh sáng bạc xuất phát ra từ con mắt phải của tôi. Tôi sợ rằng điều này có thể ảnh hưởng đến các học viên khác đang học Pháp, vì vậy tôi nhắm mắt lại. Không ngờ, tôi vẫn nhìn thấy luồng ánh sáng bạc đó với đôi mắt nhắm của tôi. Sau đó, tôi nói với các bạn tu về luồng ánh sáng bạc, và họ hỏi tôi có sự chấp trước gì mà tôi không buông bỏ không. Lúc bấy giờ tôi nhớ trước đó tôi đã nói một điều gì đó mà không phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp. Khi tôi hiểu ra điều đó, thì luồng ánh sáng biến mất tức thời.

Một ngày nọ vào giờ ăn trưa, nhiều khách hàng đến tiệm của tôi để mua bia lạnh. Lúc bấy giờ tôi không có mặt trong tiệm, và không có bia trong tủ lạnh. Sau đó, người giúp việc nói với tôi là khách hàng đi sang tiệm bên cạnh. Tôi đã nói một điều gì không tốt lắm vì mất mối hàng. Đối với một người thường nói một điều như vậy thì cũng không sao, nhưng đối với một người tu luyện thì không đúng. Khi tôi đọc sách chiều hôm đó, luồng ánh sáng bạc lại xuất hiện. Tôi hỏi, “Sư phụ, con đã làm điều gì sai hôm nay?” Sau đó một cặp vợ chồng đi vào trong tiệm tôi để mua rượu Jianlibao lạnh, mà tôi không có trong tủ lạnh, vì vậy họ đi qua cửa hàng bên cạnh. Tôi không cảm thấy khó chịu, và cũng không giận họ. Ngay tức thời luồng sáng bạc rời mắt phải của tôi. Tôi biết rằng Sư phụ lớn lao và từ bi đang dạy chúng ta đừng có nói một lời hoặc làm một điều gì mà không xứng đáng với tiêu chuẩn ‘Chân Thiện Nhẫn’. Sư Phụ đang hướng dẫn chúng ta làm những con người thiện, chân và nhẫn.

2. Bềnh bồng trên không

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, tà ác tràn lan khắp nước. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thoá mạ Đại Pháp và khủng bố các đệ tử Đại Pháp. Những người mà không biết sự thật cũng hùa theo. Nhưng tôi kiên trì tin tưởng nơi Sư phụ và Đại Pháp. Tất cả các tin tức trên Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) đều là tầm bậy! Tôi biết đó là điều mà ĐCSTQ làm khi nó tấn công một điều gì đó, vì vậy tôi không tin theo sự tuyên truyền của các hãng thông tấn. Tôi lợi dụng tôi có được một cửa tiệm và có thể gặp mặt nhiều người để nói với những người đi vào trong tiệm tôi về sự lớn lao và tuyệt diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Một buổi chiều tôi rời tiệm đi về nhà. Tôi ngồi kiết già và đọc thuộc lòng các bài “Hồng Ngâm.” Tôi trở nên buồn ngủ vào khoảng giữa đêm trong khi đọc. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi biết được rằng tôi đang bềnh bồng trên không, không cao lắm, chỉ bên trên cái giường. Tôi có thể cử động tay chân. Không có cách nào diễn tả được cái cảm giác tuyệt vời đó bằng lời nói của con người. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không mở mắt tôi ra (để có thể bềnh bồng lâu hơn nữa). Tôi vừa có cái ý tưởng đó, thì nó dứt liền. Tôi rất cảm động. Sư phụ lại đang nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là Pháp chân chính, và tôi không bao giờ nên tin theo những điều giả dối trên các thông tấn.

3. Chuyển Pháp Luân cho thấy những điều huyền diệu

Tôi thích đọc và học thuộc lòng các sách Đại Pháp. Tôi học thuộc lòng Tinh tấn yếu chỉ và Hồng Ngâm. Tôi thích đọc và học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân. Tôi càng đọc, tôi càng thấy được những ý nghĩa sâu đậm trong quyển sách, và tôi càng cảm giác sâu đậm là mỗi câu và chữ là chân lý. Các chân lý chứa đựng trong các sách Đại Pháp chưa bao giờ được nói ra cho một ai trong quá khứ. Đó là vì sao tôi học các sách Đại Pháp một cách tinh tấn, và việc học Pháp luôn là ưu tiên cao nhất của tôi.

Một chiều tối vào những ngày lễ đầu năm 2001, một vài ngày sau sự việc phát hình của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) về cuộc giả mạo tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn, tôi đang đọc một quyển sách Đại Pháp trong khi bồng đứa cháu trai một tháng của tôi. Tôi hơi mê đi một chút. Khi tôi mở mắt ra, tôi để ý thấy quyển sách trong tay tôi phát ánh sáng, và tôi cũng có thể nhìn thấy hình ảnh cây cối xuất ra từ ánh sáng của quyển sách. Tôi rất bình tỉnh và tự hỏi vì sao sách như vậy. Tôi lật trang sách và tiếp tục đọc. Tôi lại mê một chút. Một lúc sau tôi mở mắt ra và thấy có sáu hàng hình người sắp xếp ngay ngắn trên trang sách đó. Tôi vẫn bình tỉnh. Tôi biết đó là phát hiện sự mầu nhiệm và bí mật của Pháp Luân Phật Pháp. Đó là phần thưởng từ Sư phụ vì tôi tin tưởng nơi Sư phụ và Đại Pháp. Sư phụ lại một lần nữa nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp chân chính và cuộc tự thiêu nơi Thiên An Môn là trò giả dối.

Sách Chuyển Pháp Luân là một cái thang lên trời ban cho nhân loại bởi Sư phụ của chúng ta. Đó là một Pháp đại Đức. Chỉ cần kiên tu Đại Pháp, thì ta không chỉ đạt được thân thể khoẻ mạnh, tinh thần phấn khởi, mà còn mang lại lợi ích cho người khác, lợi ích cho xã hội. Làm xã hội nhân loại tiến bộ, ổn định, tinh thần văn minh. Không chỉ có vậy, nếu đề cao tâm tính, lấy tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” tự yêu cầu cho chính mình, đồng hoá với Đại Pháp của vụ trụ, thì có thể đạt đến cảnh giới cao nhất, có thể tu thành Chân Thần, Chân Phật.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/2/22/121406.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/3/11/70693.html

Đăng ngày 24-3-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share