Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-04-2020] Tên tôi là Đại Dũng và tôi 54 tuổi. Mọi người trong gia đình tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng mãi cho đến tận năm 2017 tôi mới bước vào tu luyện. Mặc dù tôi đã trượt dài và lãng phí thời gian hơn 20 năm nhưng Sư phụ luôn bảo hộ tôi và liên tục cứu mạng của tôi.

Tôi đã từng là trùm băng đảng xã hội đen ở tỉnh Sơn Đông. Tôi cũng có mối quan hệ tốt với những quan chức chính phủ đồi bại ở địa phương, gồm cả tỉnh trường và công an trưởng. Chúng tôi thường đánh bài thâu đêm và tôi cá cược lên tới hàng nghìn nhân dân tệ. Tôi làm tất cả những việc xấu và tôi bị nghiện ma túy.

Trong tâm mình, tôi luôn biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi luôn mang theo mình một vật kỷ niệm nhỏ Pháp Luân Đại Pháp với dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Bất cứ khi nào tôi nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp với các bạn quan chức chính phủ của mình thì họ đều cười và bảo rằng tôi thật ngốc nghếch. Tôi biết rằng Sư phụ vẫn đang bảo hộ tôi, nhưng tôi buông thả bản thân và không thể bỏ các thứ nghiện ngập của mình để bắt đầu tu luyện.

Tôi làm nghề lái xe, và phải lái xe từ thành phố Tế Ninh đến thành phố Yên Đài. Trước chuyến đi, tôi đã đánh bạc hàng đêm trong vòng một tháng, vì thế tôi thực sự rất thiếu ngủ. Hàng ngày tôi dùng ma túy để giữ cho bản thân tỉnh táo. Hôm đó tôi rất buồn ngủ và ngủ gật liên tục. Tôi thậm chí còn nghe thấy mình ngáy khi đang lái xe. Tôi liên tục tìm chỗ nghỉ chân để có thể nghỉ ngơi, nhưng chẳng có chỗ nào. Tôi bắt đầu nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân Thiện Nhẫn hảo.” Kỳ lạ thay, tình trạng ngủ gật của tôi biến mất. Tôi đã đến Yên Đài an toàn và ngủ liền ba ngày.

Tôi có một trải nghiệm khác nguy hiểm hơn. Tôi chở ba đàn em từ Yên Đài đến Thanh Đảo (một thành phố ở tỉnh Sơn Đông). Trên đường cao tốc có một đoạn quành gấp. Tôi bị ngủ gật do vài đêm trước liên tục đánh bạc, vì thế tôi đã không thể nhìn thấy đoạn quành đó. Nếu tôi phanh gấp lúc ấy thì xe chắc hẳn đã bị lật ngược rồi. Nhưng ngay lúc đó tôi đột nhiên trở nên tỉnh táo. Tôi bắt đầu nhẹ nhàng nhấn và nhả phanh trong khi quay vô lăng. Theo bản năng, tôi thầm nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Chiếc xe văng ra khỏi đường cao tốc và rơi vào một con mương.

Chiếc xe không sao và không ai bị thương. Các đàn em đều đang phê thuốc nên tê liệt hết và không nhận ra chúng tôi cận kề cái chết như thế nào. Khi chiếc xe rơi vào con mương, bọn họ cứ cười loạn lên. Tôi gọi cho những đàn em khác. Ba mươi người đến nhưng vẫn không thể lôi cái xe ra được. Chúng tôi phải gọi điện cho đội cứu hộ đường cao tốc, họ đã nhấc chiếc xe lên bằng cần cẩu. Người dân địa phương đã bảo chúng tôi rằng vì cái khúc quành gấp đó mà hàng năm có rất nhiều vụ tai nạn.

Một lần khác tôi lái xe trên đường cao tốc phủ băng và gió to vào mùa đông. Tôi bị mất lái và chiếc xe bị trượt trên đường. Tôi thì không sao nhưng chiếc xe bị mắc kẹt ở một cái hào. Tôi phải gọi cho đội cứu hộ đường cao tốc đến lôi cái xe ra.

Việc nghiện ma túy và cờ bạc của tôi đã khiến tôi kiệt quệ về tài chính. Tôi sống bằng nghề lái xe taxi. Tôi biết rằng Sư phụ đã cứu tôi hết lần này đến lần khác, và tôi cảm ân sâu sắc về điều đó. Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng dường như tôi không thể bỏ tất cả những tật xấu của mình. Tôi cố đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng ngay khi tôi cầm sách lên thì tôi cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Một hôm tôi hét lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi cảm thấy như có gì đó xoay chuyển ở lông mày của mình. Khi tôi đặt tay lên lông mày thì cảm thấy thứ gì đó xoay rất nhanh trong lòng bàn tay của mình. Sau đó tôi nhận ra rằng đó là Pháp Luân. Tôi không thể hiểu được – dường như tôi có mối tiền duyên mạnh mẽ với Đại Pháp – điều gì đã ngăn trở tôi tu luyện vậy? Tại sao tôi không thể cai bỏ được những thứ nghiện ngập của mình?

Tôi bị đau một cái răng và nó lung lay. Tôi nói với Sư phụ rằng: “Sư phụ, xin hãy chữa răng và loại bỏ cơn đau cho con. Nếu răng con được hồi phục thì con sẽ bắt đầu tu luyện.” Cơn đau đã biến mất và chiếc răng chắc lại gắn vào lợi, nhưng tôi vẫn không thể bỏ được những thói xấu của mình.

Cuối cùng tôi cũng bước vào tu luyện

Tháng 5 năm 2017, tôi bị đột quỵ và phải ngồi xe lăn. Tôi không thể cử động hai tay và một chân của mình. Mắt và mồm tôi bị méo xệch và thường xuyên chảy nước dãi. Điều tồi tệ nhất đó là tôi bị chuẩn đoán mắc bệnh tiểu đường, bệnh tim, và hơn 10 biến chứng khác. Các bác sỹ nói rằng tôi là trường hợp xấu nhất trong tất cả những trường hợp bị đột quỵ.

Sau khi nằm viện được hai tuần, tôi được đưa đến trung tâm phục hồi bệnh nhân đột quỵ. Hai tháng trong trung tâm đó đã tốn của tôi 20 nghìn Nhân dân tệ (khoảng 3000 Đôla Mỹ). Tôi đã từng giàu đến thế, vậy mà giờ đây tôi chẳng thể thanh toán được hóa đơn cho mình. Con trai đưa tôi về nhà và thuê một y tá trực 24/ 24 để chăm sóc tôi. (Ở Trung Quốc, thường phải trả 300 đến 400 Đôla Mỹ một ngày cho y tá trực 24/24.)

Chị gái tôi đến giúp và ở lại với tôi hai tuần. Chị ấy gợi ý tôi nên thử luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Các bác sỹ đã kê cho tôi hơn 40 loại thuốc hết hơn 150 Đôla. Họ nói với tôi rằng tôi sẽ phải uống thuốc tiểu đường trong toàn bộ phần đời còn lại. Những cơn đau luôn tái phát. Vì thế tôi nghe theo lời gợi ý của chị gái và bắt đầu luyện công. Trong 20 năm trở lại đây tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên tôi. Tôi đặt niềm tin vào Sư phụ và không uống thuốc nữa. Tôi luyện công với chị gái. Chị ấy tìm một vài đồng tu địa phương để học Pháp với tôi. Chúng tôi thành lập nhóm học Pháp ở nhà tôi và đọc kinh văn vào các sáng. Tâm tính của tôi đề cao lên nhanh chóng. Tôi chỉ có thể cử động được một cánh tay khi luyện bài công pháp thứ hai, nhưng tôi quyết tâm tu luyện và theo Sư phụ trở về gia viên thực sự của mình.

Tôi bỏ tất cả những tật xấu của mình. Bệnh huyết áp cao và tiểu đường dần biến mất. Lần kiểm tra sức khỏe sau đó đã cho thấy có một cục máu, đường kính to gần 3cm, đã biến mất. Tôi đã có thể tự chăm sóc bản thân! Tôi có thể tắm, nấu nướng và lau dọn, đi chợ và giặt quần áo.

Hàng ngày tôi bắt đầu đi ra ngoài và giảng chân tướng cho mọi người mà tôi gặp. Một hôm tôi gặp một người đàn ông khoảng 50 tuổi cũng bị đột quỵ. Tôi nói với ông ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đã giải quyết bệnh tiểu đường và huyết áp cao cho tôi. Khi ông ấy hỏi: “Vậy tại sao anh lại không thể cử động được cánh tay kia?” Tôi nói với ông ấy rằng đó là do nghiệp lực mà tôi vẫn chưa tiêu trừ được hết. Ông ấy nói: “Tôi không tin anh” và bỏ đi.

Tôi cảm thấy buồn cho ông ấy–ông ấy không khỏe thế mà ông ấy lại chẳng nghe tôi. Khi ấy, tôi cảm thấy toàn bộ thân thể của mình nhẹ bẫng–một cảm giác mà trước kia tôi chưa từng có. Tôi luôn cảm thấy mệt sau khi đi bộ, thậm chí chỉ một đoạn ngắn. Nhưng hôm đấy tôi không cảm thấy mệt sau khi đi bộ hai giờ đồng hồ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi giảng chân tướng nhiều thêm nữa.

Khảo nghiệm trong tu luyện

Tôi sống trong một căn hộ ở tầng năm. Sau khi người hàng xóm ở tầng bốn sửa xong phòng tắm thì đường ống nước gặp vấn đề. Mỗi lần tôi mở vòi nước ở phòng tắm ra thì nước bị chảy xuống phòng tắm của ông ấy. Tôi thậm chí không thể tắm. Ông ấy cố gắng sửa nhưng nước vẫn bị rò. Sau đó, nước bắt đầu rò từ phòng tắm ông ấy xuống phòng tắm ở tầng ba. Tôi bảo họ rằng tôi sẽ trả tiền cho thợ sửa đường ống nước để tìm ra nguyên nhân. Vấn đề là do đường ống bị tắc. Nhưng người hàng xóm không muốn người thợ sửa đường ống làm việc trong căn hộ của họ vì sẽ rất bừa bộn. Vì thế tôi đã nói rằng có thể sửa ở phòng tắm của tôi. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi biết tôi nên luôn nghĩ cho người khác trước.

Hè năm ngoái, người hàng xóm ở tầng bốn lại sửa phòng tắm, và vấn đề tương tự lại xảy ra. Họ là cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi. Thay bằng việc sửa đường ống của mình, thì họ lại yêu cầu tôi không dùng nước trong phòng tắm của tôi. Tôi nói: “Nếu bác thuê người sửa đường ống thì tôi sẽ trả tiền cho họ. Tôi sẽ không dùng nước cho đến khi đường ống được sửa xong.”

Họ đã đồng ý. Nhưng hai tuần sau họ lại bảo tôi là họ không muốn sửa đường ống, vì nếu sửa thì trên bức tường mới sửa của họ sẽ có một cái lỗ. Trong khi đó, họ bảo tôi không dùng phòng tắm. Những dân cư khác ở cùng tòa nhà đều cảm thấy bất công và bảo tôi đừng chiều ý họ. Một số người thậm chí còn nói rằng: “Cứ mở nước chảy liên tục đi để cho phòng tắm của họ ngập luôn. Họ có thể làm gì được chứ?” Tôi nói với những người hàng xóm đó rằng: “Họ lớn tuổi rồi, và ông chồng còn bị ung thư nữa. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì thế tôi nên nghĩ cho người khác trước.”

Mặc dù tôi hiểu các nguyên lý, nhưng làm được thì khó quá. Mùa Hè thì nóng nực, nhưng tôi lại không thể tắm, thậm chí không thể rửa mặt. Cuối cùng, khi tôi cũng phải rửa mặt, cặp vợ chồng già lại gõ cửa nhà tôi. Qua được khảo nghiệm này thì thật là khó. Tôi liên tục hướng nội và thấy rằng mình vẫn còn tâm tranh đấu và than phiền. Tôi tăng cường học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm để giải thể những can nhiễu–căn hộ nhà tôi là điểm học Pháp, vậy không thể dùng phòng tắm là một can nhiễu. Tôi cầu Sư phụ giúp đỡ.

Cuối cùng, cậu em trai của đôi vợ chồng già biết được tình huống này. Cậu ấy đã cho sửa đường ống và liên tục xin lỗi tôi vì lối hành xử vô lý của người chị gái và anh rể.

Qua sự việc này, Sư phụ đã giúp tôi đề cao tầng thứ và hóa giải quan nạn. Chỉ bằng chiểu theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn tôi mới có thể tránh được mâu thuẫn với những người hàng xóm của mình. Con tạ ơn Sư phụ.

Tôi đã tu luyện được gần 3 năm. Hàng ngày tôi đều cảm thấy mãn nguyện. Thậm chí giờ đây tôi có rất ít tiền, tôi vẫn cảm thấy no đủ, hạnh phúc và thanh bình. Sư phụ đã cứu tôi và tẩy tịnh tâm hồn tôi. Không lời nào có thể diễn tả được cảm ân của tôi đối với Sư phụ. Điều duy nhất mà tôi có thể trả ơn Sư phụ là tu luyện tinh tấn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/21/404148.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/9/184406.html

Đăng ngày 12-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share