Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-01-2020] Một người đàn ông trẻ và mạnh mẽ, đột nhiên cuộc sống lâm vào đường cùng: sinh tử đã ở trước mắt lại được cải tử hoàn sinh – đó chính là câu chuyện về cuộc đời của tôi.

Tôi năm nay 39 tuổi, là một đầu bếp có thâm niên 20 năm và là chủ một nhà hàng. Tôi cao một mét tám với diện mạo tương đối anh tuấn, cuộc sống của tôi vô cùng suôn sẻ với người vợ hiền nhân hậu. Hai cô con gái của tôi rất đáng yêu, hiếu động và có một cuộc sống sung túc từ khi còn nhỏ. Gia đình tôi luôn ngập tràn trong hạnh phúc và thuận hoà!

Quan nạn đến, cuộc sống lâm vào đường cùng

Trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội, tôi kết giao với nhiều bạn bè, ngoài thời gian làm việc ra thì hầu như là tiệc tùng, ăn uống, hút thuốc, uống rượu. Tôi cứ như vậy vô tri vô giác trong thời gian dài, các bệnh của nghề đầu bếp tôi đều mắc phải như: bệnh thoái hoá đốt sống cổ, viêm đa khớp, tim của tôi cũng không được tốt; nhưng tôi lại không hề quan tâm đến chúng vì một phần nghĩ mình vẫn còn trẻ nên luôn lạc quan mà ăn uống chơi bời.

Vào mùa xuân năm 2018, tôi cảm thấy rất mệt mỏi và khó thở. Tôi đã đến bệnh viện tỉnh tại địa phương để kiểm tra tất cả các chức năng trong cơ thể. Bác sĩ sau khi nhìn thấy kết quả thì nghiêm túc nói với tôi: “Đó là bệnh tim”. Tại sao một người mới hơn 30 tuổi lại có thể bị bệnh tim nặng đến như thế? Nếu tôi không làm phẫu thuật thì tôi sẽ phải đối mặt với nguy cơ tắc mạch máu và có thể dẫn đến tê liệt hoặc tử vong. Cuộc phẫu thuật sẽ tốn hơn 100.000 Nhân dân tệ, chắc chắn sẽ có rủi ro và không đảm bảo bệnh sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.

Tôi lập tức sững người và không tin vào hiện thực; bác sĩ một lần nữa nói rõ ràng cho tôi hiểu. Khi tôi định thần lại, tôi cảm thấy dường như toàn bộ sức lực của bản thân bị một thứ gì đó trút đi mất, tinh thần tôi sụp đổ. Tôi cảm thấy mình sắp phải chết, con gái tôi không còn được gọi cha nữa. Nếu tôi chết thì ba mẹ con sẽ phải sống sao đây? Hai vợ chồng tôi cùng nhìn nhau rồi khóc! Đột nhiên, mắt vợ tôi sáng lên rồi nói: Pháp Luân Công! (Bởi vì vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công).

Khi đó là hơn 20 năm trước, mẹ vợ tôi vì mắc bệnh thấp khớp rất nghiêm trọng nên đã bước vào tu luyện. Một năm sau, thần tích đã xuất hiện với bà. Căn bệnh mà giới y học phải bó tay nay đã hoàn toàn khỏi, cho đến tận bây giờ sức khoẻ của mẹ vợ tôi vẫn rất tốt và có thể làm bất cứ công việc gì. Gần 20 năm về trước, vợ tôi khi đó vẫn là một cô gái 17 tuổi. Bởi vì sức khoẻ yếu mắc nhiều bệnh nên thường xuyên nhập viện, cô ấy cũng theo mẹ tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó, sức khoẻ của vợ tôi cũng được cải thiện rất nhiều và ngày càng xinh đẹp.

Bất luận cuộc bức hại của tà đảng có khốc liệt đến đâu thì cô ấy cũng không bao giờ từ bỏ tu luyện. Trong thời gian chúng tôi yêu nhau, bố mẹ tôi vì bị đầu độc bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về Pháp Luân Công nên đã cật lực phản đối việc tôi lấy một học viên Pháp Luân Công làm vợ. Họ đã gây áp lực rất lớn cho tôi, còn tôi thì không tin những lời của Trung Cộng. Tôi cảm thấy người tu luyện Pháp Luân Công đều là người tốt! Vị hôn thê của tôi năm đó rất trẻ tuổi, tác phong đoan trang, phẩm cách cao thượng. Tôi đã không từ bỏ cô ấy, chúng tôi đã hẹn hò trong 7 năm và gia đình của tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhượng bộ, chúng tôi kết hôn vào năm tôi 34 tuổi.

Sau khi kết hôn, mặc dù tôi không phản đối vợ tu luyện nhưng thực tế tôi đã bị đầu độc bởi một số lời nói dối của ĐCSTQ nên đã không hiểu chân tướng và đã từng nói những lời thiếu tôn trọng về Sư phụ. Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy chỉ nên tu luyện ở nhà và không cần mạo hiểm ra ngoài giảng chân tướng.

Vì vậy, khi vợ tôi giảng chân tướng tôi đã không nghe, đưa tài liệu tôi cũng không đọc. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Công nên khi cô ấy đề cập đến việc tu luyện tôi tức khắc không đồng ý. Lúc này, cô ấy đã thuyết phục tôi trong nước mắt: “Dì của em ngày trước bị mắc bệnh tim rất nghiêm trọng nhưng đã khỏi sau khi tu luyện Pháp Luân Công; anh hãy tu luyện đi! Bây giờ, chúng ta hãy gọi điện thoại cho dì để hỏi tình hình của bà”. Khi kết thúc cuộc điện thoại, thái độ của dì rất rõ ràng: “Mọi chuyện đều sẽ ổn, cháu hãy mau tu luyện Pháp Luân Công đi!”.

Trên đường trở về nhà, vợ tôi tiếp tục kể cho tôi nghe chân tướng về Đại Pháp và những thần tích của Đại Pháp. Kể về quá trình hồi phục rất kỳ diệu của mẹ vợ và rất nhiều những trải nghiệm của các học viên. Lúc này, tôi đã thực sự lắng nghe và đồng ý sẽ tu luyện Pháp Luân Công.

Nhưng sau khi về đến nhà, tôi đã thay đổi suy nghĩ. Lúc đó, trong tâm tôi đang muốn chờ đợi vận may của mình sẽ đến, có lẽ tôi sẽ tìm được một linh đan diệu dược có thể chữa khỏi căn bệnh quái ác này. Thật ra, tôi đã có tính toán riêng cho mình, tôi không nỡ cai thuốc, cai rượu, không nỡ từ bỏ những cuộc ăn chơi trác táng. Bây giờ khi nghĩ lại, tôi thấy mình thật nực cười, đến lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ như vậy. Mạng sống đang gặp nguy hiểm, mà vẫn còn nghĩ đến cái gọi là “hưởng thụ”, thật quá hồ đồ!

Thời gian ở nhà, tôi lên mạng để tìm kiếm tư liệu liên quan đến bệnh tim. Một số người nói rằng không lâu sau ca phẫu thuật vẫn có thể sẽ tái phát lại, có người nói phẫu thuật không thành công bệnh sẽ nặng hơn. Những điều đó làm tôi sợ hãi, tôi nghĩ hay là làm theo đúng liệu trình. Đầu tiên, tôi đã uống thuốc bắc một thời gian, nhưng các triệu chứng không có chuyển biến tốt. Tôi tiếp tục đi châm cứu, số tiền bỏ ra ngày một lớn nhưng bệnh thì lại ngày một nặng. Sau đó, tôi đã không thể cử động, ngày ngày chỉ có thể nằm trên giường.

Nửa tháng nằm liệt giường, lúc đầu tôi còn có thể ăn cơm nhưng sau đó đến cơm cũng không thể tự ăn được. Từng miếng cơm cũng không thể nuốt xuống được, lồng ngực rất khó chịu, cảm giác như có một hòn đá lớn chèn ở giữa. Mỗi ngày, tôi chỉ có thể uống chút nước, cân nặng giảm liên tục, sắc mặt đen sạm, tứ chi vô lực. Sinh mệnh của tôi có thể kết thúc bất cứ lúc nào, tôi luôn cảm thấy mình sắp chết. Tôi phải làm sao đây?

Tu luyện Đại Pháp, thần tích liên tục triển hiện

Nhìn thấy tôi càng ngày càng yếu đi, vợ tôi chỉ có thể khóc trong đau đớn. Một ngày nọ, cô ấy cầm cuốn “Chuyển Pháp Luân” sang phòng và kiên định nói: “Anh hãy tu luyện Đại Pháp đi, chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được anh. Em sẽ đọc cho anh nghe!” Lần này, tôi thực sự đã đi đến đường cùng và tôi đã đồng ý với cô ấy.

Đó là vào tháng 5 năm 2018, kể từ đó mỗi lúc rảnh rỗi vợ tôi sẽ đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”, còn khi bận thì sẽ bật các bài giảng Pháp của Sư phụ cho tôi nghe. Cô ấy còn thường xuyên chia sẻ, dẫn dắt một học viên mới tu luyện như tôi. Trong thời gian này, dì và một học viên khác thường đến khích lệ tôi. Tôi dần dần đã có thể ngồi dậy, có thể ăn được chút cơm. Từ Pháp, tôi cũng đã hiểu tại sao con người lại mắc bệnh và ý nghĩa thật sự của việc làm người. Hoá ra, Đại Pháp lại tốt đến như vậy!

Sức khoẻ của tôi ngày một khá hơn, tôi đã học các động tác luyện công. Tôi bắt đầu đứng được vững nhưng chân vẫn yếu nên chỉ có thể luyện công trong nửa giờ rồi nghỉ và cứ tiếp tục như vậy nhiều lần, trông tôi vẫn rất thoi thóp yếu đuối. Tôi nghĩ mình đã tu luyện rồi, quan ải này nhất định tôi sẽ vượt qua. Thật đúng là tâm tưởng sự thành, chỉ trong vòng hai, ba ngày tôi đã có thể hoàn thành được năm bài công pháp. Sau đó, thần tích của Đại Pháp đã triển hiện trên thân thể tôi.

Có một ngày, tôi cảm nhận có thứ gì đó được đặt trên thân thể sau đó những khó chịu trong người tức khắc được gỡ bỏ. Tôi dường như trút được một lớp vỏ, cảm thấy cơ thể khoẻ trở lại, ăn cơm cũng không thấy khó chịu nữa, sắc mặt đã hồng hào. Tôi biết rằng Sư phụ đã quản tôi, mỗi ngày tôi đều kiên trì học Pháp luyện công. Sư phụ đã tịnh hoá cơ thể cho tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi bắt đầu bị tiêu chảy, cứ uống một ngụm nước là lập tức phải đi vệ sinh. Thứ tôi trút ra giống như mủ, cứ vài phút lại đi một lần nhưng lại không có cảm giác mệt mỏi mất sức như người bình thường. Trạng thái này kéo dài trong một tuần, càng ngày tôi càng khoẻ hơn. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đại Pháp thật tuyệt vời! Tôi lại càng tin tưởng vào Đại Pháp!

Và thần tích lại tiếp tục triển hiện, vào một đêm khi tôi đang ngủ thì Sư phụ đến. Sư phụ mặc chiếc áo khoác trắng, nói với tôi: “Tim của con không có vấn đề gì, vấn đề thực sự là ở trong máu của con”. Sau đó Sư phụ lấy bỏ đi ba xy lanh máu của tôi và nói với tôi rằng Ngài đã đặt một cơ chế trên thân thể cho tôi.

Để giúp tôi hiểu rõ hơn, Sư phụ đã phác thảo một sơ đồ lên bàn: có hai bộ lọc được cài đặt trong cơ thể tôi, một trong ngực và một bộ lọc trong bụng tôi. Đó là một sơ đồ rất rõ ràng, khi nhìn thấy tôi cũng có thể hiểu được phần nào. Cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau khi tôi thức dậy thì hình ảnh của sơ đồ đó vẫn còn rất sống động.

Tôi muốn vẽ lại bức họa của Sư phụ ngày hôm qua nên đã gọi vợ tìm cho tôi một chiếc bút và tờ giấy. Cô ấy không hiểu tôi muốn làm gì, cộng thêm đang bận rộn làm bữa sáng cho tụi nhỏ nên không đưa đồ cho tôi. Dần dần, hình ảnh trên bàn cũng mờ đi. Tôi và vợ rất tiếc nuối khi không thể phác thảo lại thần tích này. Nhưng cảnh tượng Sư phụ chữa bệnh cho tôi và vẽ sơ đồ thật hết sức chân thực và sống động. Tôi càng thêm niềm tin vào Sư phụ, vào Đại Pháp!

Ngày hôm sau, thần tích lại được triển hiện thêm một lần nữa, Sư phụ lại giúp tôi tịnh hóa thân thể. Vào ban đêm, chỉ cần đặt lưng xuống giường là các khớp xương của tôi đều đau và khắp người tôi đổ mồ hôi. Nó đau đến nỗi tôi đã đổ mồ hôi rất nhiều, buổi sáng hôm sau, gối và giường của tôi đều ướt.

Đôi khi tôi không thể ngủ được vì ngay khi ngủ thì cơn đau sẽ đánh thức tôi dậy, có đêm tôi mất ngủ vì khắp cơ thể đều đau nhức. Khi đó, tôi nghe Sư phụ giảng Pháp, quyết định giao phó toàn bộ cuộc đời mình cho Sư phụ. Thần tích đã xuất hiện vào buổi sáng hôm sau, tôi không cảm thấy đau một chút nào nữa, có thể làm tất cả mọi việc, thể xác và tâm hồn tôi đều hạnh phúc. Nhưng vào ban đêm nỗi đau cùng cực sẽ lại quay trở lại. Đôi khi nó đau đến mức tôi có những suy nghĩ rất hồ đồ: “Rốt cuộc thì nỗi đau đớn trên thể xác này đến bao giờ mới kết thúc? Nếu tôi ngừng tu luyện Đại Pháp, cơn đau sẽ biến mất không nhỉ?”

Buổi tối, tôi đã phàn nàn khi tôi và vợ cùng học Pháp, tôi nói: “Anh không muốn tu luyện Đại Pháp nữa, phải chịu quá nhiều tội khổ. Mỗi ngày không phải là tịnh hoá thân thể thì là đề cao tâm tính, không được một ngày thoải mái, anh không muốn kiên trì nữa“. Lời vừa nói ra, tôi ngay lập tức thấy hối hận, đây có thật sự là lời của tôi nói hay không? Tại sao tôi lại không biết tốt xấu như vậy? Sư phụ tịnh hoá thân thể cho tôi – đó là hảo sự, đáng lý tôi sớm đã mất mạng từ lâu rồi, những đau đớn này có đáng kể gì đâu chứ?

Vợ tôi cũng khích lệ tôi: “Sư phụ đang thanh lọc cho anh từ tận gốc bệnh. Bây giờ anh đang chịu một chút tội khổ, nhưng sau này lại có thể khoẻ mạnh, như vậy thật tốt biết bao! Anh nhất định phải kiên trì, chúng ta tiếp tục học Pháp nhé!”

Không gì có thể giấu được Sư phụ! Sáng ngày hôm sau, vợ tôi rất phấn khích và nói với tôi: Trong mơ, cô ấy đã nhìn thấy Sư phụ và cảm thấy trường năng lượng mạnh mẽ và từ bi của Sư phụ bao quanh cô ấy. Ngoài sự phấn khích ra cô còn hỏi Sư phụ: “Thưa Sư phụ, chồng con tu luyện Pháp Luân Công đã nhiều ngày rồi, không biết bao giờ sức khoẻ của anh ấy mới được bình phục ạ?” Trong mơ, Sư phụ từ bi trả lời cô: “Con có biết anh ấy đã huỷ hoại cơ thể mình đến mức nào không, con có biết anh ấy đời đời kiếp kiếp đã tạo biết bao nhiêu nghiệp lực không? Chỉ vài ngày luyện công, còn muốn chỉ chịu một chút tội khổ sao?” Vợ tôi lấy làm bối rối, còn muốn hỏi thêm Sư phụ một chút nhưng đúng lúc chuông báo thức dậy luyện công sớm reo lên và cô ấy đã tỉnh giấc.

Tôi ngay lập tức minh bạch những lời này là Sư phụ điểm hoá cho tôi. Tôi không nghĩ rằng Sư phụ lại biết tất cả những suy nghĩ của tôi, sau này tôi không dám nghĩ linh tinh nữa. Tôi nhất định phải tín Sư tín Pháp, tu luyện thật tốt. Từ giờ trở đi, bất luận có sự việc gì xảy ra hay có đau đớn đến mức nào; tôi cũng nghiến răng kiên trì, không bỏ lỡ một buổi luyện công nào. Khi tôi ngồi song bàn, tôi đổ mồ hôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn kiên trì đến cuối cùng. Sau khoảng gần một tuần như vậy, cuối cùng tôi đã có thể vượt qua được quan bệnh này.

Thần tích lại tiếp tục xuất hiện, vào lúc 8 đến 9 giờ tối tôi cảm thấy trong lồng ngực mình có tiếng “bang”. Tôi nghe thấy như tiếng đốt pháo vậy, như thể là một hòn đá lớn đè trong lồng ngực tôi bị nổ tung rồi nứt ra. Đột nhiên, tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình trong suốt, không mạch không huyệt, giống như một quân mạt chược trống rỗng đầu đội trời chân đạp đất, vô cùng trong suốt và cơ thể tôi cũng có biến đổi rất lớn. Toàn cơ thể đều thông suốt và thoải mái.

Sư phụ tiếp tục tịnh hóa cơ thể tôi bằng cách loại bỏ khí bệnh ra khỏi thân thể tôi. Trong ba đến bốn ngày tiếp theo, cứ mỗi năm hoặc sáu phút cơ thể tôi lại có một chút khí thoát ra và nó có mùi cực kỳ khó chịu. Chúng tôi phải mở tất cả cửa sổ mặc dù bên ngoài trời rất lạnh. Tất cả các ga trải giường cũng phải mang ra ngoài trời phơi vào ban ngày.

Sau đó, khi tôi luyện công tôi cảm thấy các kinh mạch trên khắp cơ thể tôi đang mở ra. Đôi khi, ngay cả vợ tôi đứng luyện công bên cạnh cũng có thể nghe thấy tiếng tách tách. Sư phụ cũng đã thực hiện quán đỉnh cho tôi, cả khi tôi không luyện công thì tôi vẫn thường cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp tuôn chảy từ đầu đến từng ngón chân của mình. Thần tích của Đại Pháp đã triển hiện trên thân thể tôi hết lần này đến lần khác.

Bây giờ, tôi đã tu luyện Đại Pháp chưa đầy một năm, Sư phụ đã loại bỏ cho tôi gốc bệnh. Tôi đã hoàn toàn bình phục mà không cần dùng đến bất kỳ loại thuốc nào và cũng không phải tốn một xu. Đây chẳng phải là tự mình chứng thực Đại Pháp hay sao? Đại Pháp quá phi thường, quả thực ai ai tu luyện Đại Pháp cũng đều được thụ hưởng lợi ích. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ thật không có từ nào có thể diễn đạt được! Con xin cảm tạ Sư phụ, Phật ân hạo đãng!

Bản thân chứng thực Đại Pháp

Đại Pháp tốt đến như vậy, tôi mong muốn tất cả mọi người đều biết đến Đại Pháp. Dì tôi là một bác sĩ, ngày trước bà không hiểu chân tướng về Pháp Luân Công nên luôn coi thường vợ tôi. Tim của dì ấy cũng không tốt như tôi, tôi đã kể hết cho dì ấy nghe về tình trạng bệnh của bản thân và tôi đã hoàn toàn bình phục sau khi tu luyện Đại Pháp. Tôi giảng chân tướng cho dì ấy và khuyên dì nên tu luyện. Nghe vậy, dì không phản đối nhưng cũng không có ý kiến gì.

Trong một lần gặp mặt, dì ấy đặt tay lên trái tim đang đập của tôi và nói: “Cháu thật sự đã khỏi bệnh rồi!” Chứng kiến những thay đổi của tôi, dì đã trở về nhà và bắt đầu luyện công, dì cũng trở nên thân thiết hơn với vợ của tôi.

Cha mẹ tôi đã bị đầu độc rất nặng bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và họ luôn có ác cảm với việc vợ tôi tu luyện Đại Pháp. Cha tôi đã bị đầu độc đến mức không ai dám nói bất cứ điều gì tiêu cực về ĐCSTQ trước mặt ông. Bây giờ, khi họ thấy sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, sức khỏe của tôi đã được cải thiện rất nhiều, tính khí của tôi đã thay đổi. Tôi cũng không còn tham gia vào các buổi tiệc tùng, đã cai được hẳn thuốc lá và rượu. Hơn hết, tôi hiếu kính với người lớn tuổi, có trách nhiệm với gia đình. Từ trong tâm, cha mẹ tôi đã hiểu Đại Pháp là tốt và bắt đầu liễu giải chân tướng Đại Pháp!

Bất cứ khi nào các bạn cùng lớp hoặc bạn bè hỏi tôi bây giờ làm gì, sức khoẻ như thế nào? Tôi luôn tự hào nói với họ rằng bây giờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tất cả các bệnh của tôi đều đã khỏi. Sau đó, tôi giảng chân tướng và bảo họ làm tam thoái bảo bình an!

Tôi cũng giảng chân tướng cho những người đến cửa hàng của vợ tôi. Một ngày nọ, có hai người đàn ông bước vào. Sau khi vợ tôi giảng chân tướng cho họ, cô ấy đã tặng cho họ tấm bùa hộ mệnh. Nhưng thật không may là chỉ còn duy nhất một tấm, tôi nói với họ: Tấm bùa hộ mệnh này thật sự có thể giúp bạn bảo bình an, trên xe của tôi có một chiếc, tôi lái xe được 7 năm rồi và không bao giờ gặp bất cứ tai nạn nào! Tôi thậm chí còn không bị phạt, người không nhận được tấm bùa hộ mệnh nói: “Vậy anh chị hãy chuẩn bị cho tôi một cái đi, lúc khác tôi sẽ đến lấy”.

Nhóm học Pháp tại nhà

Hai cô con gái của tôi đã bắt đầu nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ từ trước khi chúng được sinh ra. Con gái lớn của tôi năm nay đã bốn tuổi, học lớp mẫu giáo bé ở trường mẫu giáo. Cháu là một tiểu đệ tử và còn tu luyện sớm hơn tôi. Đại Pháp đã khai mở trí tuệ của cháu, mặc dù chưa biết đọc nhưng cháu đã có thể đọc cuốn “Hồng Ngâm” của Sư phụ.

Hiện tại, cháu đang đọc cuốn “Hồng Ngâm IV” và còn nó thể đọc “Luận Ngữ”. Mỗi ngày cháu đều đọc một lượt, cháu còn biết vận dụng Pháp lý của Đại Pháp để đối chiếu bản thân. Khi có bạn ở trường mẫu giáo đánh cháu, cháu hiểu rằng “đả bất hoàn thủ”. Cháu cũng thường chỉ ra những hành động và lời nói của chúng tôi khi không phù hợp với Pháp. Cháu có thể luyện năm bài công pháp và có thể ngồi song bàn trong 40 phút, ngay cả khi thấy đau cháu vẫn kiên trì.

Con gái nhỏ hai tuổi mới chỉ đang bắt đầu học nói, bé thậm chí còn chưa thể phát âm chữ “Pháp” rõ ràng, nhưng lại biết nói “Đại Pháp hảo”. Bé có thể ngồi trong tư thế đơn bàn và bắt chước các động tác trong các bài công pháp.

Vào các buổi tối, vợ tôi, con gái lớn và tôi là một nhóm học Pháp nhỏ. Vợ tôi và tôi thay phiên nhau đọc Pháp còn các con ngồi nghe. Có lúc con gái không ngồi yên, nhưng bé đều lắng nghe. Chúng tôi luôn kiên trì học Pháp nhóm vào mỗi tối và thường đọc đến khoảng 9 giờ 30 phút tối, khi nào con gái ngủ thiếp đi thì chúng tôi mới dừng lại. Cả gia đình chúng tôi đều được đắm mình trong ánh quang huy của Đại Pháp, cuộc sống trôi qua vô cùng hạnh phúc và vui vẻ!

Đại Pháp không chỉ mang lại cho tôi sức khỏe tuyệt vời mà còn giúp tôi trở thành một người tu luyện đang đi trên con đường phản bổn quy chân. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi được tu luyện Đại Pháp! Tôi tha thiết hy vọng người dân Trung Quốc có thể nhìn rõ bộ mặt dối trá của Trung Cộng, hiểu được chân tướng Đại Pháp. Tôi hi vọng tất cả người dân Trung Quốc sẽ có một tương lai tốt đẹp!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/25/400045.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/26/183402.html

Đăng ngày 06-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share