Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-04-2020] Một buổi sáng ngày 16 tháng 3, trong khi chồng tôi đang chuẩn bị bữa ăn sáng thì tôi nằm trên giường nhẩm đọc thuộc lại Pháp sau khi luyện công xong.

Tôi vô ý ngủ quên mất và có một giấc mơ rất rõ ràng, trong đó tôi đang lái xe máy và vội vàng chạy lên một toà tháp cao. Tôi đạp ga thật mạnh. Cả cơ thể và thần kinh tôi đều căng lên. Tôi thấy mình đã đi lên rất cao so với chân tháp và tôi biết rằng nếu bây giờ tôi thả ga ra thì tôi sẽ rớt xuống. Tôi chỉ có một ý nghĩ: “Đạp ga mạnh vào và nhanh lên. Nhanh, nhanh, nhanh! Nếu tôi thả ra, tôi sẽ chết”.

Khi tôi lên gần tới đỉnh tháp, tôi nhìn thấy một người phụ nữ ở phía trước tôi. Cô ta cũng đang lái xe và vội vã lao lên đỉnh tháp. Khi tôi gần vượt cô ấy thì tôi hét lên với cô ấy: “Đạp ga đi, đừng buông chân!” Khi lên đến đỉnh, xe an toàn dừng lại. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi không phải đang ở trên đỉnh của toà tháp mà chỉ là ở một chỗ cao trên một tầng nào đó thôi.

Sau khi thức giấc, tôi nhớ lại những cảnh tượng trong giấc mơ. Nó giống như tôi vừa có một khảo nghiệm sinh tử vậy. Cảm giác thực tại rõ ràng. Chân tôi vẫn còn đang căng ra và tay tôi vẫn còn cảm giác như tôi đang cầm tay lái xe máy.

Tôi biết là Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi thường nghĩ về cảnh tượng này. Sư phụ đã động viên tôi đối mặt với khảo nghiệm trước mắt và tôi muốn chia sẻ lại trải nghiệm này với các đồng tu.

Trong nhiều năm, tôi bị tà ác bức hại bởi vì tôi đã không học Pháp tốt và có rất nhiều nhân tâm chưa buông bỏ. Sau khi được thả ra, tôi đã chép sách Chuyển Pháp Luân 5 lần và học thuộc 2 lần. Mỗi ngày tôi đọc 2-3 bài giảng và các kinh văn mới. Thỉnh thoảng, tôi cũng dành thời gian ban ngày để đi giảng chân tướng, vì thế tôi thường thức dậy lúc nửa đêm để học Pháp. Mỗi ngày tôi đều có Pháp ở trong tâm.

Không có Pháp thì tôi không thể đề cao và cũng không có năng lượng để cứu người. Thỉnh thoảng, chồng tôi cũng phàn nàn về việc thấy tôi học Pháp giữa đêm khuya. Sau khi nghe như vậy thì tôi tắt đèn và chờ đến khi anh ấy đi ngủ rồi mới quay lại đọc sách. Tôi cảm thấy an ổn khi có Pháp trong tâm tôi.

Tên của tôi nằm trong danh sách theo dõi của cảnh sát địa phương. Vì tôi chưa buông bỏ được các tâm chấp trước như hiển thị, danh, tật đố, tranh đấu và tâm phàn nàn nên tôi thường bị cảnh sát mặc thường phục theo dõi. Nhưng tôi luôn luôn nhớ những gì

Sư phụ giảng:

“Đại Pháp đồ thị chúng sinh đắc cứu đích duy nhất hy vọng”. (Duy nhất đích hy vọng, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

“Đồ [đệ] Đại Pháp là hy vọng duy nhất

được cứu cho chúng sinh”. (Hy vọng duy nhất, Hồng Ngâm III)

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston 2002)

Tôi chỉ làm theo những gì Sư phụ dạy và làm những gì tôi nên làm. Tôi đi giảng chân tướng hằng ngày.

Có một lần tôi đã dành cả ngày, cho đến khi trời tối mịt để đi giảng chân tướng. Hai cảnh sát mặc thường phục đã ngồi trong xe hơi và đi theo tôi. Trước khi tôi về nhà, tôi đã tiến đến chiếc xe và cố gắng nói chuyện với họ. Người lái xe hỏi: “Chị có thể đi về nhà được không?” Ý của anh ta là nếu tôi vẫn tiếp tục đi giảng chân tướng thì họ sẽ không thể về nhà được. Tôi cảm thấy họ thật đáng thương.

Một lần khác khi tôi đang đi giảng chân tướng ở một khu trung tâm thương mại mua sắm lớn, tôi tiếp cận một chàng trai trẻ. Không lâu sau khi tôi bắt đầu nói chuyện thì cậu ấy căng thẳng nói: “Chị đừng nói nữa. Họ sẽ bắt chị”. Sau đó, cậu ta căng thẳng bỏ đi. Tôi có một ý nghĩ rằng cậu ấy là người tốt và cần được cứu. Vì thế, tôi đã đi theo cậu ấy và hỏi cậu ấy rằng cậu có biết vì sao Trời diệt Trung Cộng không. “Trung Cộng đã bức hại người tốt. Nó không cho người ta chỉ ra tội ác của nó”. Tôi hỏi cậu ta: “Cậu đã thoái Đảng chưa?” Cậu ta căng thẳng gật đầu: “Tôi biết. Tôi biết. Họ đang cố gắng để bắt chị đó”.

Sau đó tôi nhận ra rằng cậu ta cũng là một cảnh sát mặc thường phục nhưng đang cố gắng bảo vệ tôi. Cậu ta là người tốt và biết chân tướng. Tôi có Sư phụ đang trông coi tôi. Không ai có thể chạm vào tôi được.

Một lần khác, tôi đi giảng chân tướng ở bên ngoài một trường học. Một người đi theo tôi và nói: “Chị vẫn luyện Pháp Luân Công à? Sau nhiều năm bị bức hại như vậy mà chị vẫn không chịu thay đổi”. Anh ta hẳn cũng là một cảnh sát mặc thường phục, nếu không anh ta đã không thể biết rõ tình huống của tôi. Tôi trả lời: “Tôi sẽ tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn mãi mãi”. Sau đó, anh ta bỏ đi.

Một dịp khác, tôi nói chuyện với một người đàn ông ở ngay trước cửa trung tâm mua sắm. Anh ta nói: “Tôi biết chị. Chị là học viên Pháp Luân Công”. Tôi hỏi anh ta: “Sao cậu biết tôi?” Anh ta nói: “Tôi là cảnh sát. Tên của chị trong danh sách theo dõi của chúng tôi. Ai mà không biết chị chứ?” Tôi cười và nói: “Tôi nổi tiếng vì tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn à? Sau đó anh ta rời đi.

Nhiều cảnh sát biết chân tướng và một số họ đã bỏ nghề khi biết được sự thật. Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng có những người không hiểu chân tướng và báo tôi với cảnh sát. Khi chuyện đó xảy ra, tôi thường nhẩm đọc lại bài thơ của Sư phụ:

“Quản nhĩ đại vụ cuồng phong vũ

Nhất lộ sơn vũ tẩy chinh trần”. (Chinh, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Mặc kệ ngươi những sương mù dày đặc và gió dữ dội

Mưa núi dọc đường tẩy sạch bụi trần viễn chinh”. (Chinh, Hồng Ngâm II)

Tôi có một niềm tin vững chắc rằng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, không ai có thể chạm vào tôi được.

Mỗi ngày trước khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi đều quỳ dưới bức ảnh của Sư phụ và xin Sư phụ giúp tôi chứng thực Pháp và vượt qua các trở ngại. Tôi cũng xin Sư phụ hãy đưa những người có duyên đến với tôi. Khi một người được cứu, tôi vô cùng biết ơn sự an bài từ bi của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/17/403850.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/26/184203.html

Đăng ngày 10-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share