Bài viết của Văn Duyệt, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-12-2019] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 11 năm và giờ đây hơn 70 tuổi. Trước khi trở thành một học viên, tôi không chỉ coi trọng danh lợi, mà còn có tính khí nóng nảy và sức khỏe kém. Tôi bị co giật, thoái hóa đốt sống cổ, viêm khớp dạng thấp, ho phế quản, và giảm lưu lượng mật. Cả bệnh viện và thuốc nam đều không có tác dụng.
Trong vòng một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tất cả bệnh tật của tôi đều khỏi mà không cần uống thuốc. Tôi có ít nếp nhăn trên mặt, và da tôi mềm mại, hồng hào. Toàn thân tôi nhẹ nhàng. Tôi vô bệnh, thư thái và tràn đầy niềm vui!
Sư phụ Lý đã điểm hóa giúp tôi đề cao tâm tính
Tôi luôn luôn nhắc nhở bản thân chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Đôi khi, nói dễ hơn làm. Đôi khi tâm tôi không chính, và tôi đã ngừng việc học Pháp. Tâm ích kỷ, tâm oán hận, tâm tranh đấu, tâm đố kỵ và tâm sắc dục đều nổi lên. Khi việc này xảy ra, Sư phụ thường sử dụng nhiều cách khác nhau để điểm hóa cho tôi đề cao tâm tính của mình.
Trong năm tu luyện thứ hai của tôi, khu dân cư thu tiền của mỗi hộ gia đình để xây lại đường. Khi vỉa hè phía trước nhà tôi hoàn thành, một khoảng rộng 60cm giữa nhà tôi và con đường chưa được lát. Tôi liên tục đàm phán với nhà thầu phụ trách dự án. Anh ấy từ chối lát, và tôi không ngừng tranh cãi với anh ấy.
Sau đó, sau khi người phụ trách khu dân cư chỉ trích nhà thầu, việc sửa chữa đã được hoàn tất. Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra. Đêm hôm đó, tôi đột nhiên bị đau bụng và cảm thấy buồn nôn. Cơn đau dữ dội đến mức tôi bắt đầu đổ mồ hôi, điều chưa từng xảy ra trước đây. Bởi vì tôi là một học viên, tôi đã hướng nội và nhận ra rằng tôi không nên tranh đoạt lợi ích cá nhân với người khác. Tôi lập tức nói: “Thưa Sư phụ! Con biết con đã làm sai.” Trong vài phút, cơn đau biến mất. Nó thực sự kỳ diệu!
Vào dịp khác, mái nhà tôi bị dột ở ba nơi khác nhau. Sau nhiều lần sửa chữa, mái nhà vẫn bị dột. Hàng xóm của tôi đề nghị thuê một thợ nề lành nghề để sửa chữa. Khi tôi chỉ ba chỗ bị dột cho người thợ nề, anh ấy nhìn chúng và nói: “Tôi đảm bảo rằng sẽ sửa xong ngay lập tức và không nhận tiền thanh toán cho đến sau cơn mưa lớn tiếp theo để chắc chắn rằng không có chỗ dột. Nếu còn cần sửa gì thêm, tôi sẽ làm mà không lấy thêm phí.”
Ngay sau đó, trời mưa to. Mái nhà vẫn dột ở ba chỗ cũ, cộng thêm bốn nơi khác nữa! Một chỗ còn rất tệ, vì nước mưa chảy ngấm xuống tường. Tôi gọi cho người thợ nề và kêu anh ấy đến xem. Sau khi xem xét các chỗ bị dột, anh ấy nói rằng có người đã chủ ý đổ nước xuống tường và anh ấy ngần ngại không muốn sửa thêm. Tôi bị sốc bởi lời buộc tội của anh ấy và rất tức giận. Sau đó tôi cố gắng kiên nhẫn giải thích với anh ấy và nói rằng tôi sẽ trả tiền cho bất kỳ hạng mục tái sửa chữa nào. Nhưng anh ấy từ chối sửa và chọc tôi bằng một cái ô.
Tôi không thể chịu đựng được và đã tranh cãi với anh ấy. Sau gần một giờ đồng hồ tranh cãi, tôi bị đau bụng tương tự như lần trước. Tôi lại nói: “Thưa Sư phụ, con đã sai. Con cầu xin Ngài tha thứ.” Một lúc sau, tôi hết đau bụng.
Tôi có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc và đã ly hôn nhiều năm. Các con tôi đều có công việc và gia đình riêng, và chúng hiếm khi đến thăm tôi. Tôi cô đơn và mong tìm được một bạn tâm giao. Tôi đã tìm kiếm một người bạn tâm giao trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng không tìm được ai phù hợp. Sau khi tu luyện Đại Pháp, một số học viên cho rằng nó có thể là một chấp trước và hỏi liệu tôi có nên tiếp tục tìm kiếm hay không. Tôi phớt lờ họ.
Một người bạn giới thiệu một phụ nữ sống ngoài thị trấn cho tôi. Chúng tôi thu xếp thời gian và địa điểm để gặp mặt, và tôi đã mua một vé xe buýt vào chiều hôm trước. Tối hôm đó, tôi nhìn vào Pháp tượng của Sư phụ và nói về dự định ngày hôm sau sẽ đi gặp người phụ nữ này. Kỳ lạ thay, chưa đến hai giờ đồng hồ, mông và đùi tôi ngứa và đau, như thể chúng bị bỏng. Tôi nghĩ nó thật kỳ lạ. Tại sao việc này đột nhiên xảy ra?
Trên chuyến xe buýt đường dài vào ngày hôm sau, tôi quá đau đớn đến ngồi cũng không xong. Sau khi xuống xe, tôi ngã xuống sân ga bằng phẳng và làm chân tôi bị đau. Chân tôi chảy máu và tôi đi cà nhắc, khiến mọi người bật cười.
Thấy đau đớn, tôi ngồi nghỉ trong phòng chờ của nhà ga, hướng nội và nghĩ: “Lẽ ra mình nên nhận ra từ cơn đau và chỗ sưng ở mông và đùi. Bây giờ mình lại bị ngã vô cớ. Điều này có thể là ngẫu nhiên được không? Liệu có phải Sư phụ điểm hóa cho mình loại bỏ chấp trước không? Thời gian tu luyện rất ngắn và việc cứu người rất cấp bách. Có phải mình đã không tập trung vào tu luyện không? Buông bỏ tình và dục vọng là rào cản đầu tiên mà một đệ tử chân tu Đại Pháp phải vượt qua.” Vì vậy tôi đã quyết định không đến nhà người phụ nữ đó.
Sư phụ đã giảng:
“Cần làm cho chư vị vứt bỏ những tâm nào mà chưa vứt bỏ được ở nơi người thường. Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau]. [Sẽ] làm cho chư vị trượt ngã, từ đó mà ngộ Đạo; tu luyện là như thế.” (Bài giảng thứ tư–Chuyển Pháp Luân)
Những câu chuyện tuyệt vời về việc giúp cứu người
Hai học viên mới và tôi đi phát tài liệu giảng chân tướng ở một vùng ngoại ô. Đột nhiên trời mưa rào, và chúng tôi không mang theo áo mưa, cũng không có chỗ nào để trú mưa. Họ hỏi tôi phải làm gì. Tôi đáp: “Vì chúng ta đang đi giúp cứu người, hãy cùng xin Sư phụ dừng cơn mưa.”
Họ đáp với nụ cười nghi ngờ: “Thật không?” Tôi bảo họ hãy tĩnh tâm lại và phát chính niệm cùng tôi để xin Sư phụ dừng cơn mưa. Vài phút sau, cơn mưa tạnh, và họ quá sức ngạc nhiên!
Một lần khác, một học viên và tôi phát các tài liệu giảng chân tướng trong một quận nội thành. Tại căn nhà cuối cùng, một người đàn ông đang gọi điện thoại ngay trước cửa, vì vậy chúng tôi chưa phát mà đi tới một phố khác. Ngay khi đó, một con chó đen lao ra khỏi cổng. Học viên đi cùng tôi sợ và chạy ra xa khoảng 7 mét. Tôi đứng giữa đường và cố gắng ngăn con chó lại.
Khi con chó đến chỗ tôi, nó chúi đầu và đuôi xuống và bắt đầu rên ư ử. Sau đó nó nhảy lên và đặt hai chân trước trên ngực tôi để liếm mặt tôi. Tôi nhận ra nó không có ý định gây hại. Tôi chỉ vào người học viên kia và nói với con chó: “Hãy chào cô ấy đi! Đừng làm cô ấy sợ!” Nó quay sang để chào người học viên. Sau đó tôi gọi nó lại và nói: “Tao vẫn chưa phát được tài liệu cho nhà mày. Hãy lấy cái này và đưa nó cho chủ của mày nhé. Tao hy vọng chủ của mày có thể hiểu chân tướng và được cứu.” Sau đó tôi đặt tài liệu vào miệng con chó.
Con chó nhìn tôi, rên lên. Tôi cúi xuống xoa đầu nó và nói: “Khi gặp các đệ tử Đại Pháp đang phát tài liệu giảng chân tướng, mày có thể giúp họ cứu người. Giờ hãy trở lại đi!” Nó quay đi và nhìn lại khi đến gần cổng. Chúng tôi đã thực sự cảm động trước cảnh đó!
Một buổi tối, tôi lái xe máy tới một khu dân cư lớn để phát Cửu Bình. Sau khi phát xong, tôi trở về nơi đỗ xe máy. Tôi nghĩ tôi đi chỉ khoảng 10 phút. Nhưng có rất nhiều con đường trong khu, và nhiều lối rẽ trông giống nhau. Sau khi đi vòng quanh mất hơn 50 phút, tôi vẫn không thể tìm được nơi đỗ xe. Sau đó đột nhiên tôi nhận ra: “Tại sao mình không cầu xin Sư phụ chỉ đường cho mình nhỉ?” Vì vậy tôi đứng ở bên đường và cầu xin: “Sư phụ, đệ tử của Ngài không thể tìm thấy xe máy. Xin hãy chỉ đường cho con.” Một lúc sau, tôi đã thấy nó!
Sư phụ cứu mạng tôi
Hai học viên và tôi lên kế hoạch ra ngoài và treo biểu ngữ vào buổi tối. Chúng tôi ra ngoài vào ban ngày để tìm nơi thích hợp ở trên một quả đồi gần đường cái có nhiều khách bộ hành và giao thông qua lại. Có một tường đá dốc cao bằng khoảng tòa nhà 6 tầng ở bên đường. Biểu ngữ dài ba mét và ghi “Kiện Giang Trạch Dân!” Mỗi ký tự có diện tích gần một mét vuông.
Chúng tôi quay lại vào tối hôm đó. Một học viên trông chừng chiếc xe. Người kia và tôi đi lên lưng đồi. Không có lối đi, chỉ có cỏ dại cao ngang lưng. Các bụi cỏ đầy nhện giăng tơ, với các con nhện rất to. Tôi đi trước, dùng chân dẫm lên cỏ dại và sau đó dùng gậy đập những cái gai. Người học viên kia ở sau tôi chừng một mét. Đi được 300 mét, gai đã xé rách quần và giày tôi và tôi bị ngã hai lần. Cuối cùng, chúng tôi đã treo được nó lên một cây thông lớn.
Sau khi treo biểu ngữ, tôi nói với người học viên kia hãy quay trở lại. Tôi kiểm tra dây buộc vào biểu ngữ và sau đó đi về. Sau đó mới đi được chỉ khoảng 15 đến 20 m, tôi bị trượt ngã ở dốc đứng. Tôi lăn tròn và rơi vào cỏ phía dưới. Tôi đứng dậy và kiểm tra. Tôi không bị thương nhưng bị mất đèn pin. Sau khi tìm kiếm kỹ dưới ánh trăng, tôi nghĩ: “Chà! Thật nguy hiểm!”
Tôi đã rơi vào một cái hố rất sâu. Nó giống như một cái giếng và sâu ba tầng nhà. Các bức tường phủ đầy cỏ dại và gai. Tôi cố gắng trèo lên, nhưng những chiếc gai sắc nhọn đã cứa vào tay tôi. Tôi ngã trở lại nhiều lần sau khi trèo chỉ được 60 phân.
Tôi gọi người học viên kia, nhưng không có tiếng trả lời. Lúc đó, có một giọng nói vang lên bên tai tôi: “Tại sao không gọi Sư phụ?” Tôi nghĩ : “Đúng vậy!” Tôi lập tức hét lên: “Sư phụ, xin hãy cứu con! Sư phụ, xin hãy cứu con!” Sau khi hét lên vài lần, tôi cảm thấy tự tin và bắt đầu trèo lên bằng cả hai tay và hai chân. Tôi không cảm thấy gai và cũng không bị trượt. Tôi trèo lên và ra khỏi cái hố trong vài phút.
Ngồi trên đỉnh hố và nhìn xuống, trông nó rất đáng sợ. Tôi tự nhủ: “Mình sẽ không sống sót nếu Sư phụ không bảo vệ mình.” Tôi bật khóc và hô to nhiều lần: “Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn Sư phụ!”
Một ngày khác, tôi chuẩn bị phát tài liệu giảng chân tướng cho khu phức hợp dân cư được bảo vệ trong thành phố. Buổi sáng, tôi nhìn Pháp tượng của Sư phụ và nói: “Vào ba giờ chiều nay, con sẽ tới quận… để phát cửu bình và các tài liệu giảng chân tướng khác. Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào ở quận đó vào chiều nay, xin hãy điểm hóa cho con.”
Sau bữa trưa, đầu tiên tôi học Pháp trong sân sau. Sau đó tôi chuẩn bị phát chính niệm. Khi tôi đứng dậy khỏi ghế, tôi nghe thấy những con chim đang bay qua đầu và cứt của con chim lớn rơi vào tôi. Tôi nhận ra rằng hẳn có vấn đề an toàn nơi tôi sắp đến chiều đó. Tôi thưa với Pháp tượng của Sư phụ: “Cảm ơn Sư phụ về điểm hóa của Ngài!” Tuy nhiên, tôi nghĩ về chúng sinh ở đó đang đợi được cứu. Tôi quyết định tôi sẽ đi như dự định và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi.
Khi tôi tới đó, tôi thấy một bảo vệ trực ở cổng. Tôi tiếp tục đi tới tầng dưới cùng của tòa chung cư và bắt đầu phát tài liệu trong tòa nhà 7 tầng. Khi tôi đã phát xong mọi thứ, tôi thấy một người phụ nữ đứng ở chỗ ngã tư cách đó khoảng 2 mét đang nói chuyện với bảo vệ. Bà ấy nói rằng bà đang tìm một người đàn ông lớn tuổi mặc áo khoác và đeo một cái túi du lịch. Bà nói rằng ông ta đang phát cửu bình và họ phải ngăn không cho một “nhân tố chống Đảng” như vậy trốn thoát sự giám sát của họ. Bà bảo người bảo vệ gác cửa phải cảnh giác.
Tôi ném cái túi du lịch vào một chiếc xe kéo ở tầng 1 và giấu nó rồi lộn ngược áo khoác của tôi từ trong ra ngoài. Sau đó tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ.
Khi tôi bước đi bình thường giữa hai người họ, cả hai cư xử như thể họ không nhìn thấy tôi và tiếp tục nói chuyện. Khi tôi đến cổng điện, người bảo vệ đứng ở cửa phòng bảo vệ hét bảo tôi dừng lại. Cổng điện đã mở rộng được khoảng nửa mét. Một bảo vệ khác đứng gần cổng cũng bảo tôi dừng lại. Mặc dù họ hét: “Đứng lại”, nhưng trông họ bất động như những khúc gỗ. Tôi phớt lờ họ và nhanh chóng bước ra khỏi cổng.
Sau khi tôi trở về nhà, tôi đến trước Pháp tượng của Sư phụ và cảm ơn Ngài. Khi tôi nhìn lên, Sư phụ đang mỉm cười!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/19/393989.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/25/184185.html
Đăng ngày 25-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.