Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-04-2020] Đó là chuyện xảy ra vào tháng 5 năm 1996, khi ấy tôi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được năm hay sáu tháng và tôi đã được trải nghiệm một điều thần kỳ.

Nhà của tôi đang sửa, vì vậy tôi cần đi mua vài tấm kim loại. Trên đường về nhà, tôi ngồi trong một chiếc xe ba gác cùng với mấy tấm kim loại. Người lái xe phóng xe rất nhanh, đến chỗ rẽ cũng không giảm tốc độ khiến tôi và mấy tấm kim loại bị rơi ra khỏi xe. Chiếc xe không dừng lại cho đến khi nó đi được thêm 20 mét.

Người lái xe chạy tới chỗ tôi và hỏi: “Anh có sao không?” Tôi ngồi dậy và nói: “Tôi không sao.” Tuy nhiên, người lái xe nhìn thấy một phần gót chân bên phải của tôi gần như bị cắt đứt, xương bị lộ ra, và máu chảy ra từ chân tôi. Tôi chỉ đơn giản dùng tay ấn cho phần thịt ở gót chân trở lại đúng vị trí.

Người lái xe rất sợ hãi. Tôi nói: “Đừng lo, tôi không sao. Tôi sẽ không bắt anh phải bồi thường đâu. Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ ổn.”

Người lái xe thở phào nhẹ nhõm và nói: “Anh là một người tốt.” Tôi nói: “Đúng vậy, là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi chiểu theo Nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và làm người tốt.”

Sau đó, anh ấy đưa tôi đến bệnh viện. Bác sỹ vừa nhìn thấy vết thương của tôi đã giật mình.

“Vết thương này nếu không được xử lý tốt thì sẽ bị uốn ván. Trước tiên hãy khử trùng nó đã.”

Sau đó, bác sỹ cố gắng kéo dây gân ở phần thịt bị cắt vào nhau, nhưng chúng quá ngắn nên ông không giữ chúng vào đúng vị trí được. Ông đã thử vài ba lần nhưng đều không thành công.

Tôi nói với bác sỹ: “Không sao đâu, chỉ cần băng vết thương vào là được rồi.”

“Như vậy có được không? Anh chắc chứ?”

“Đúng vậy, tôi sẽ ổn thôi, đừng lo. Có thể ông không tin vào những điều siêu thường, nhưng những học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi đều có Sư phụ bảo hộ, vì vậy tôi sẽ không sao hết.”

Ngày hôm sau, khi bác sỹ làm sạch vết thương và băng nó lại cho tôi, chúng tôi thấy miệng vết thương đã khép lại nhanh chóng một cách thần kỳ. Khoảng 10 ngày sau, chân của tôi không còn đau nữa. Tôi quan sát thấy chỗ thịt bị đứt ra đã chuyển từ màu xanh sang màu đen. Nó cũng có mùi khó chịu. Tuy nhiên, ngoài điều đó ra, xung quanh vết thương không có chỗ nào bị sưng cả.

Hai tuần sau, tôi có thể đi lại bình thường, và ba tuần sau, tôi đã có thể chạy bộ. Chỗ thịt biến thành màu đen đã rơi ra, làn da chỗ gót chân của tôi đã khôi phục như bình thường, cũng không để lại sẹo. Tôi đã hoàn toàn bình phục.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/3/403113.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/28/184241.html

Đăng ngày 10-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share