Bài viết của một viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 24-02-2020] Tôi là đệ tử Đại Pháp đắc Pháp tu luyện từ năm 1995, bao nhiêu năm qua tuy rằng đã trải qua một số ma nạn, được Sư tôn bảo hộ, đều bình an vượt qua. Về sau, vợ tôi bị giam giữ phi pháp vào trại lao động cưỡng bức 2 năm, người già trẻ con trong nhà không có ai chăm sóc, tôi bị thất nghiệp, chỉ có thể đi làm thuê để duy trì cuộc sống sinh hoạt thường ngày. Vì tình huống cuộc sống khó khăn và gánh nặng kinh tế khiến cho tôi ngày càng lún sâu vào xã hội người thường và dần dần thoát ly khỏi Pháp.

Cuối năm 2016, chỗ sương sườn trái của tôi đột nhiên đau đớn khủng khiếp, giống như bị dao đâm, toàn thân có cảm giác thở không ra hơi, tôi phải vịn tay vào cái bàn mới có thể đứng thẳng được dậy. Về sau, tình huống ngày càng nghiêm trọng, nằm trên giường cảm giác phổi đau đớn khó chịu, chỉ có thể ngồi ngủ, kèm theo biểu hiện nôn mửa kịch liệt.

Kỳ quái là những thứ mà tôi nôn ra không phải là đồ ăn, cũng không phải là đờm, mà là một khối chất màu tím đen, tôi biết nó không phải đến từ cổ họng hay thực quản, bởi vì mỗi lần nôn, tôi cảm thấy như một cái máy bơm đang hút mọi thứ ra khỏi phần sâu nhất của bụng. Điều này diễn ra trong hơn một tháng, cho đến khi tôi cảm thấy mình đã đạt đến giới hạn chịu đựng.

Con trai và con dâu tôi về nhà vào dịp Tết. Khi thấy tình trạng của tôi, chúng liền đưa tôi đến bệnh viện.

Bác sĩ phát hiện ra rằng phổi trái của tôi đã biến mất. Mặc dù phổi phải còn nguyên vẹn nhưng không hoạt động tốt. Hóa ra thứ màu tím đen mà tôi nôn ra là phổi trái của tôi!

Trước khi tôi nhập viện, mặc dù tôi nôn mửa hàng ngày và hầu như không ngủ, tôi vẫn có thể di chuyển và học Pháp với các học viên khác. Chính niệm của họ hẳn đã giúp tôi vượt qua thử thách.

Tuy nhiên, ngay khi tôi vào viện, đủ loại biến chứng xuất hiện. Bác sĩ đã phải rạch một đường để hút nhiễm trùng ra khỏi phổi tôi. Cơ thể tôi bị sốc và phải vào khu điều trị đặc biệt.

Tôi phải dùng máy hô hấp nhân tạo và có đủ loại ống gắn vào cơ thể. Khoảng 10 giờ tối, các chỉ số theo dõi nhịp tim và huyết áp dừng lại. Con trai tôi gọi nhân viên y tế. Các bác sĩ cho biết tôi đã ngừng thở và quyết định không cấp cứu.

Vợ tôi chắp tay và cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Học viên Đại Pháp không nên rời đi như thế này. Xin Sư phụ cho ông ấy một cơ hội.”

Một bác sĩ đề nghị sử dụng sốc điện để cứu tôi. Tôi bắt đầu thở và có mạch đập ngay sau cú sốc đầu tiên. Các bác sĩ đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi đã ngừng thở trong hơn mười phút và phổi ngừng hoạt động đã sống lại.

Hầu hết các bác sĩ đã rời đi sau khi tôi được cấp cứu. Vợ tôi hỏi tôi có ý thức không. Tôi gật đầu, mặc dù đầu óc tôi trống rỗng. Tôi nghĩ rằng phản ứng của tôi đã củng cố chính niệm của bà ấy.

Giám đốc nội khoa hỏi con trai tôi: “Tại sao bà ấy (vợ tôi) nói chuyện với ông ta? Ông ấy đã chết hai lần. Tế bào não đã chết. Ông ấy sẽ phải sống trạng thái thực vật ngay cả khi ông ta còn sống. Không thể nào ông ấy có thể hiểu những gì bà ấy nói.”

Tôi tỉnh lại hoàn toàn sau vài ngày. Liên tục bị các bác sĩ thúc ép, các con tôi đã ký một số thỏa thuận để điều trị.

Mặc dù tôi rất tỉnh táo, nhưng tôi đã bị “bao vây” trong ống tiêm tĩnh mạch và không thể di chuyển. Tay, cánh tay và chân của tôi bị sưng do truyền dịch.

Khi tôi được xuất viện, mắt tôi trũng lại và tôi đã sụt cân rất nhiều. Mọi người đều ngạc nhiên trước sự hồi phục bất ngờ của tôi. Tôi không biết những gì tôi đã trải qua. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi bị bất tỉnh.

Cho đến khi gia đình tôi kể lại những gì đã xảy ra tại bệnh viện, tôi mới biết rằng tình hình lúc đó tệ như thế nào. Anh rể tôi kể rằng vị giám đốc nội khoa nói tôi đã ở trong tình trạng thực vật và sẽ chết ngay khi họ tháo ống và máy thở.

Bác sĩ đề nghị anh rể tôi nói với gia đình về tình trạng của tôi và giữ tôi ở bệnh viện là vô ích. Thế là anh rể tôi về trước và bắt đầu chuẩn bị cho đám tang của tôi.

Không ai nghĩ rằng tôi sẽ sống sót sau khi tắt máy hô hấp. Ngày tôi được xuất viện, tôi đi bộ đến tiệm cắt tóc để cắt tóc.

Sau khi tôi trở về nhà, tôi tiếp tục luyện các công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và không uống bất kỳ loại thuốc nào. Tôi đã tăng 20kg trong 45 ngày! Tôi trông rạng rỡ, tràn đầy năng lượng và cảm thấy sức khỏe tốt hơn bao giờ hết.

Bạn bè và người thân của tôi không thể tin được! Tất cả họ đều thấy tình trạng của tôi ở bệnh viện nặng đến mức nào và nghĩ rằng đó là lần cuối cùng họ đã gặp tôi.

Để họ hàng yên tâm, con trai và con dâu tôi đã đưa tôi về quê thăm họ. Cháu tôi kêu lên: “Ông gần 70 và đã có một tai nạn đau đớn như vậy. Nhưng bây giờ ông trông trẻ hơn mọi người!”

Vợ tôi đã giải thích những gì đã xảy ra tại bệnh viện và rằng tôi đã tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi tôi được xuất viện. Cô ấy nói với họ rằng Sư phụ và Đại Pháp đã cho tôi cơ hội thứ hai.

Anh rể tôi là người may mắn khác trong gia đình chúng tôi. Ông ấy thường tránh các cuộc thảo luận về việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhưng chúng tôi tiếp tục khuyến khích ông ấy. Một ngày, ông nói rằng ông sẽ thoái xuất khỏi ĐCSTQ để chúng tôi không làm phiền ông nữa, và ngày hôm sau, ông giơ nắm đấm lên và lại thề sẽ trung thành với Đảng.

Anh rể tôi là một người đàn ông tốt, nhưng ông ấy thực sự không hiểu Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào. Sau khi thấy sự hồi phục kỳ diệu của tôi, ông sững sờ. Ông ấy đã thoái khỏi Đảng và tin rằng Đại Pháp thực sự tuyệt vời.

Tôi cảm nhận sâu sắc sự từ bi vô hạn của Sư phụ sau khi trải qua trải nghiệm sinh tử này. Sư phụ đã cho tôi một cuộc sống thứ hai! Tôi rất xấu hổ vì đã không tinh tấn và không trân trọng cơ hội quý giá để tu luyện.

Tôi may mắn vì Sư phụ từ bi đã không từ bỏ tôi. Tôi nhận ra rằng cuộc sống rất mong manh và thật khó khăn để vượt qua những khổ nạn khắc nghiệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/24/397110.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/4/183894.html

Đăng ngày 12-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share