Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-04-2020] Tôi tới thăm một đồng tu vào mùa Hè năm ngoái. Trời bắt đầu đổ mưa khi tôi chuẩn bị về nhà. Đồng tu cho tôi mượn một cái áo khoác.

Tôi đang đi trên đường và một chiếc xe hơi dừng bên cạnh tôi. Người lái xe quay cửa sổ xuống và hỏi liệu tôi có muốn đi nhờ không. Tôi đáp: “Không, cảm ơn! Tôi sẽ không sao đâu.”

Một lúc sau, một tài xế khác cũng hỏi tôi như vậy, nhưng tôi vẫn từ chối. Tôi có thể nghe thấy tiếng hạt mưa rơi trên mái nhà, nhưng tôi không cảm thấy như mình đang đi trong mưa.

Khi tôi về đến nhà, quần áo tôi vẫn khô nguyên, nhưng ngoài trời vẫn đang mưa. Một dòng năng lượng ấm áp tuôn trào trong thể tôi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang ở ngay bên cạnh tôi, bảo vệ tôi khỏi cơn mưa. Nước mắt tôi tuôn rơi. Tôi thầm nói: “Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn Sư phụ!” Tôi tràn đầy tín tâm vào Pháp Luân Đại Pháp.

Sự bùng phát của virus Trung Cộng đã dẫn đến việc cách ly bắt buộc trong các khu dân cư và thôn làng, nhưng nó không thể ngăn tôi ra ngoài nói cho mọi người biết về Đại Pháp. Tôi in các tài liệu và giao chúng cho các đồng tu. Tôi cảm thấy mình làm chưa đủ. Biết rằng Sư phụ luôn bảo vệ tôi, tôi quyết tâm cứu thêm nhiều chúng sinh hơn.

“Phòng 301 vẫn chưa có”

Vài năm trước, tôi cầm chứng minh thư và sổ tiết kiệm tới ngân hàng. Trước khi đi, tôi đặt hơn chục quyển sổ nhỏ giảng chân tướng trong túi xách để phân phát trên đường đi. Tôi đã nghĩ chắc chắn rằng các cuốn sổ nhỏ này không lẫn với chứng minh thư của mình.

Tôi bước vào một tòa chung cư và bắt đầu treo cuốn sổ nhỏ lên tay nắm cửa. Tôi nghĩ tôi đã phát hết toàn bộ các căn hộ trong tòa nhà, vì vậy tôi bắt đầu ra ngoài. Một giọng nói rõ ràng đột nhiên bảo tôi “Phòng 301 vẫn chưa có.” Tôi nghĩ: “Mình có bỏ sót không? Nhưng mình đã đi từng nhà một cơ mà?” Tôi tiếp tục rời khỏi tòa nhà. Khi tôi sắp sửa bước ra khỏi cửa chính, tôi nghe thấy giọng nói to hơn và quả quyết hơn: “Phòng 301 vẫn chưa có!”

Tôi nghĩ: “Được rồi, mình nên quay lại.” Khi tôi đến cửa phòng 301, tôi nhận ra rằng cuốn tài liệu đã rơi xuống sàn và chứng minh thư của tôi đang nằm bên trên.

“À!” Tim tôi bắt đầu đập nhanh – nguy hiểm làm sao. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang bảo vệ tôi. Sư phụ đã ở bên cạnh tôi, luôn bảo vệ tôi.

Nước mắt tôi tuôn rơi. Tôi chắp tay hợp thập trước ngực: “Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!”

Nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó, tôi nhận ra nguy hiểm chừng nào khi để rơi chứng minh thư. Sư phụ không chỉ bảo vệ tôi mà cũng cảnh báo tôi không được trộn lẫn việc giảng chân tướng với những việc lặt vặt của mình. Việc cứu người đòi hỏi một sự chuyên nhất và tâm thuần tịnh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/15/403769.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/25/184197.html

Đăng ngày 09-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share