Ngày 22 tháng 4, 2006

[MINH HUỆ 22-4-2006] Làm gián đoạn một cuộc nói chuyện bằng cách la lớn, sỉ nhục hay huýt gió thì thường bị chê trách, và vì lý do tốt hơn thôi. Trong một xã hội dân chủ, người ta có quyền bày tỏ ý kiến trái ngược bằng nhiều cách khác nhau mà không bị quở mắng gì cả. Nhưng ở Trung Quốc, những cách này đều bị ngăn cấm nghiêm ngặt.

Ðó là tại sao việc làm của Bác sĩ Wang vào Thứ Năm là một ngoại lệ trong các trường hợp là xấu hay lăng mạ. Vừa khi Tổng thống Bush giới thiệu chủ tịch Trung Quốc Hồ cẩm Ðào xong trong một buổi lễ tại toà Bạch Ốc, cô ta bắt đầu phản đối.

“Tổng thống Bush, ngăn cản ông ta đừng giết người nữa”, cô ta la lên từ bục dành cho các phóng viên. “Chấm dứt khủng bố Pháp Luân Công” cô ta la lên, ám chỉ đến một nhóm tôn giáo đã bị ngăn cấm tại Trung Quốc mà cô ta là một học viên trong đó. “Chủ tịch Hồ, thời gian của ông không còn bao lâu nữa” cô ta nói bằng Hoa ngữ. “Chính sách độc đảng của Trung Quốc không còn bao lâu nữa”.

Những lời nói chỉ trích của cô kéo dài trong 3 phút trước khi các nhân viên an ninh kéo cô ta ra ngoài. Trong lúc đó, ông Hồ tiếp tục bài nói chuyện, mặc dầu rõ ràng là ông ta bị chỉ trích bởi một người dân thường — điều mà xã hội Trung Quốc cho là “mất mặt”.

Ngay tại Trung Quốc, nơi mà diễn tiến của buổi lễ được trình chiếu tại chỗ, mặc dầu chỉ bị gián đoạn trong giây lát, thì cơ quan ngôn luận của chính phủ đã cắt bỏ cái đoạn phản đối của Cô Wang. Ðiều mà rất đáng buồn, nhưng cũng là một điểm quan trọng. Bác sĩ Wang nói lên những điều mà rất nhiều người không nói được. Cô ta đã bị kết án với tội gây mất trật tự, trong khi đó, nếu xảy ra tại Trung Quốc thì chắc chắn sẽ tù mục xương.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/4/22/125844.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/4/22/72313.html

Đăng ngày: 27-4-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác

Share