Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[Minh Huệ 18-4-2020] Ngày 7 tháng 3 năm 1997 là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Ngày hôm đó, tôi đã có cuộc hạnh ngộ ngộ kỳ diệu với Pháp Luân Đại Pháp và bệnh tim của tôi, căn bệnh đã khiến tôi phải chịu thống khổ trong bao năm trời đã biến mất không một dấu vết!
Tôi cảm thấy điều này quả thật bất khả tư nghị bởi thời điểm đó, tôi còn chưa tu luyện cũng như chưa hề đọc bất kỳ sách Pháp Luân Đại Pháp nào hết chứ đừng nói đến việc được nhìn thấy Sư phụ của Đại Pháp ngoài đời. Việc duy nhất mà tôi đã làm khi đó chỉ là nói: “Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Sư phụ giảng:
“Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới”. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Sau này khi bước vào tu luyện Đại Pháp tôi mới hiểu được điều gì đã xảy ra. Vì tâm muốn tu luyện của tôi khi khởi lên thì Sư phụ liền biết và Ngài đã từ bi cứu độ tôi.
Từng là một người tàn tật mãn tính
Vào năm 1960, tôi bắt đầu bị đau đầu, chóng mặt và sau đó bị đau dạ dày do việc sử dụng thuốc giảm đau thường xuyên đã khiến cho dạ dày của tôi bị ảnh hưởng. Tôi không thể ăn uống được một cách đầy đủ nên đã khiến cho cơ thể trở nên khá yếu. Tôi dễ dàng bị cảm lạnh và phát triển các vấn đề sức khỏe khác, chẳng hạn như huyết áp thấp, viêm túi mật, các vấn đề phụ khoa, thoát vị đĩa đệm thắt lưng, v.v … Nói đơn giản hơn, tôi là một người tàn tật mãn tính.
Tôi phải nhập viện hai hoặc ba lần một năm, điều này khiến cuộc sống của gia đình và các con tôi rất khó khăn. Sức khỏe kém của tôi cũng ảnh hưởng đến công việc của tôi khiến cho cuộc sống của tôi bị suy sụp. Thời gian trôi qua, tôi trở nên quá yếu không thể uống được bất kỳ loại thuốc nào, và cũng bị dị ứng với thuốc tiêm.
Thay vì tuyệt vọng, từ đầu những năm 1980 tôi đã bắt đầu tự học khí công. Tôi đã mua nhiều sách và đăng ký một loạt các ấn phẩm để chữa bệnh, dù không biết chúng có đáng tin cậy hay không.
Ban đầu tôi cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng khi ngày càng có nhiều sách khí công xuất hiện trên thị trường, trong số đó phần nhiều là giả, chúng đã làm tôi trở nên mất định hướng và làm loạn cơ thể mình bằng nhiều cách luyện tập khác nhau.
Vào năm 1996, tôi bị mắc thêm bệnh tim. Lúc đó không có thuốc hoặc công pháp khí công nào có tác dụng cả. Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi thường bị đau thắt ở ngực, và mỗi khi cơn đau xảy ra, tôi gần như không thể thở được vì mỗi cử động dù nhỏ nhất cũng gây nên những cơn đau như đóng đinh vào cột. Ngay cả vào ban đêm mà tôi cũng không thể nằm xuống. Cuộc sống của tôi khi đó quả thật giống như địa ngục trần gian vây.
Một ngày tuyệt vời
Một ngày nọ tôi điện thoại cho một người bạn đang nghỉ ốm ở nhà để hỏi thăm cô ấy.
Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã bỏ không tập các môn khí công mà cô ấy đang luyện nữa và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp theo lời giới thiệu của một người họ hàng và cô cảm thấy tốt hơn nhiều.
Tôi tin bạn mình nên đã nói: “Tôi cũng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”
Sau cuộc trò chuyện đó, tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhớ đã thấy một đoạn giới thiệu ngắn gọn về môn tu luyện này trong một trong những tạp chí tôi có. Tôi tìm thấy nó và đọc qua một lượt. Ngoài ra còn có một số hình ảnh về các bài tập mà tôi không thể hiểu được hết.
Một lúc sau, người em rể ghé qua để chào tôi.
Cậu ấy đùa: “Làm thế nào mà giờ chị lại có thể ăn nói khỏe như thế? Chị vừa uống thuốc tiên à?”
Tôi nghĩ: “Cậu ấy nói đúng. Hôm nay mình đã nói chuyện rất nhiều mà sao lại không thấy tức ngực nhỉ?“
Tôi trả lời: “Chả có gì cả. Chỉ là chị vừa đọc vài thứ về Pháp Luân Đại Pháp.”
“Ồ! Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!”
Quả thật như thế, khi tôi đang đọc phần giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và cố gắng bắt chước các động tác của bài công pháp, tôi cảm thấy không khó chịu và thở như bình thường.
Tôi thắc mắc: “Em có nghĩ là chị đã được chữa lành bệnh không? Nhưng chị vẫn chưa bắt đầu tu luyện và chưa đọc quyển sách Pháp Luân Đại Pháp nào cả.”
Tôi kể với em rể rằng một năm trước có người láng giềng đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi và đưa tôi một quyển sách nhưng tôi không nhận.
Cậu ấy nói: “Hay nhỉ. Thế chị còn đợi gì nữa? Đi và lấy cuốn sách ngay thôi!”
Sau khi cậu ấy ra về, tôi liền thay một bộ đồ đẹp và đến nhà người hàng xóm của mình. Tôi đã không ra khỏi nhà trong gần một năm nên cảm thấy khá xúc động khi bước xuống cầu thang
Người hàng xóm đã rất vui khi gặp lại tôi và nghe nói rằng sức khỏe của tôi đang tốt dần lên. Cô ấy đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân bằng cả hai tay. Vào thời điểm đó, tôi đã không hiểu cuốn sách đó quý giá như thế nào và bắt đầu đọc nó với một cảm giác tò mò.
Khi cháu gái tôi đi làm về, tôi đã kể cho cháu về những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Cháu cũng rất mừng cho tôi. Tối hôm đó tôi bắt đầu thấy thèm ăn và thậm chí còn tự rửa chén bát. Tôi nghĩ trong lòng: “Mình thực sự khỏe lại rồi phải không?”
Đêm hôm đó, tôi đã đọc một mạch cuốn sách đó cho đến tận 4 giờ sáng.
Tôi không thể nhớ nhiều về những gì đã đọc mà chỉ hiểu được rằng cuốn sách này dạy mọi người làm người tốt bằng cách tuân theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và hướng dẫn mọi người tu luyện đến quả vị Phật.
Nhưng tôi nghĩ đó là một điều gì đó quá xa vời đối với tôi và tôi chỉ cần có thể khỏe mạnh trở lại đã là tốt lắm rồi. Nghĩ thế nên tôi liền ngủ thiếp đi với một nụ cười trên khuôn mặt.
Trải nghiệm thần tích
Vào sáng sớm hôm sau, con gái của người láng giềng đến rủ tôi đi chạy bộ với cháu. Tôi khá ngạc nhiên vì tôi không quen thân với cháu ấy và chúng tôi chưa bao giờ qua lại với nhau trước đây. Hơn nữa, tôi thậm chí còn không chắc là mình có chạy bộ được không.
Tôi hỏi lại một cách ngờ vực: “Cháu nghĩ rằng cô có thể chạy bộ?”
Cháu ấy trấn an tôi: “Dĩ nhiên là được chứ cô, mình đi thôi nào.”
Vì lịch sự, nên tôi đã đi với cháu ấy.
Chúng tôi chạy bộ chầm chậm khoảng một km trước khi đến một con đập có một khe nước cạnh đó. Con gái của người hàng xóm chạy xuống khe nước lên phía bên kia và gọi tôi chạy theo cháu ấy.
Tôi không chắc lắm: “Mình có thể làm được không?” nhưng rồi lại nghĩ: “Mình đã chạy bộ cả đoạn đường mà không có vấn đề gì. Mình sẽ không sao đâu.”
Thế nên tôi cũng chạy xuống cái khe nước. Tôi cảm thấy hơi mệt một chút nhưng vẫn hô hấp nhẹ nhàng. Chúng tôi đi bộ dọc theo con đập một chút rồi chạy bộ về nhà. Thật ngạc nhiên là tôi chẳng thấy mệt hay khó chịu chút nào cả.
Khi về đến nhà, cháu nói với tôi: “Cô đã thật sự hồi phục rồi. Cô đừng lo lắng nữa nhé.”
Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc mặc dù lúc đó tôi vẫn chẳng thể hiểu được là mình đã lấy lại sức khỏe và sức mạnh như thế nào chỉ sau một đêm. Đó không phải là điều mà khoa học hiện đại có thể giải thích. Tôi cảm thấy rằng trải nghiệm của buổi sáng hôm đó quả thực là một phép lạ.
Sau này tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài để giúp tôi buông bỏ nghi tâm vốn có đối với tu luyện do sự tẩy não và Thuyết Vô Thần luận của ĐCSTQ. Xin cảm ơn Sư phụ vì lòng từ bi vô biên của Ngài!
Càng học Pháp nhiều, tôi càng hiểu ra rất nhiều thứ chưa minh bạch trong quá khứ và bắt đầu tự ước thúc bản thân phải hành xử theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày. Tôi trở thành một con người vui vẻ hơn và tính khí cũng được cải thiện nhiều.
Giờ đây tôi đã 78 tuổi và hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi đi ra ngoài mỗi ngày và không cảm thấy mệt mỏi khi đi bộ cầu thang lên tầng bốn nơi tôi sống. Hơn nữa tôi còn có thể làm tất cả các công việc trong gia đình.
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình với hy vọng rằng mọi người hãy nắm bắt cơ duyên hy hữu này và ghi nhớ câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” để lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/18/404002.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/26/184205.html
Đăng ngày 17-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.