Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-02-2020] Cháu gái tôi, là con gái độc nhất của em gái tôi, đã xem tôi tu luyện Đại Pháp từ khỏi còn là một đứa bé. Khi tôi nghe các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp, cô bé cũng nghe cùng tôi. Nhưng theo thời gian, khi ngày một lớn lên, đối diện với đủ mọi loại cám dỗ của con người thế gian, con bé ngày càng coi trọng hiện thực, và rời xa Đại Pháp.

Một năm trước, cháu gái tôi bị nổi mẩn ngứa trên da ở phần ngực. Ban đầu cháu không để ý tới nó, nhưng sau đó, vết mẩn đó lan sang các phần khác của cơ thể. Sau khi đến khám ở vài bệnh viện, cháu được chẩn đoán bị mắc bệnh vẩy nến. Vẩy nến là một loại bệnh ngoài da, rất đau và ngứa, nó rất khó chữa trị. Nó cũng là bệnh di truyền, và có thể truyền sang đời con của cháu tôi.

Sau khi có kết quả chẩn đoán, cháu gái tôi liền tức tốc gọi điện cho mẹ cháu. Chúng tôi lên internet tìm kiếm, tìm thấy một phương pháp điều trị của Nhật Bản. Phương pháp này cần phải tiêm và mỗi mũi tiêm cho giá từ 10.000 đến 30.000 Nhân dân tệ. Mẹ của cháu rất lo lắng, thậm chí còn sẵn sàng bán nhà và xe cộ để mua thuốc tiêm cho con gái. Cháu gái tôi từ chối; làm sao mà mẹ cháu có thể sống mà không có nhà và xe?

Mẹ cháu gọi điện cho tôi và tâm sự với tôi về những phiền muộn và lo lắng cho cô con gái độc nhất. Tôi bảo em gái rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp được cháu, mà còn không mất tiền. Chỉ cần cháu gái tôi tin vào Đại Pháp, thì sẽ có hy vọng. Em gái tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cảm thấy tốt hơn sau khi nói chuyện với tôi.

Sau đó, em gái và tôi nhanh chóng đến gặp con gái của cô ấy. Ngày hôm đó, cháu gái tôi đã làm vài trị liệu, và lưng của cháu đầy nốt mẩn đỏ và ngứa dữ dội. Cháu không thể tắm nước nóng vì nó khiến tình trạng càng tồi tệ hơn. Cháu gái tôi chỉ có thể tắm nước lạnh. Tôi thấy rất thương tâm khi nhìn thấy cháu tôi khổ sở như vậy. Tôi bảo cháu rằng nếu cháu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công cùng với chúng tôi, cháu sẽ cảm thấy tốt hơn. Cháu đã đồng ý. Bởi vậy, sau đó chúng to cùng nhau luyện bộ công pháp thứ nhất, rồi đọc Hồng Ngâm. Tôi cũng bảo cháu sáng hôm sau hãy đến luyện công cùng chúng tôi.

Cháu gái tôi thường dậy muộn, nhưng sáng hôm đó, cháu dậy lúc 3 giờ 50 phút sáng để luyện công cùng chúng tôi. Cháu bảo chúng tôi rằng cháu cảm thấy dường như có ai đã gọi cháu dậy. Chúng tôi bắt đầu luyện công, và cháu đã luyện bốn bài động công và luyện được nửa bài tĩnh công cùng chúng tôi. Sau đó cháu trở phòng đi ngủ.

Sau khi chúng tôi dùng bữa sáng, cháu gái tôi hô lên: “Mẹ ơi nhìn này! Những nốt sần trên da đã biến mất!” Chúng tôi xem lưng cháu và thấy da rất mịn màng, như thể cháu chưa từng bị phát ban! Cháu gái tôi mừng quýnh lên, và nói: “Ôi tuyệt quá! Con lại có thể mặc sơ mi ngắn tay rồi!

Sau hôm đó, chúng tôi đi mua sắm. Cháu gái tôi đánh xe đến bãi đậu xe, nhưng vì xe quá đông nên phải xếp hàng chờ lấy vé một hồi lâu. Khi cháu quay trở lại chỗ chúng tôi, cháu bảo với chúng tôi rằng có người đã chen ngang tranh chỗ của cháu. Nếu là trước kia thì có lẽ cháu đã chửi mắng người ta rồi, nhưng lúc này cháu nhớ tới Pháp lý Nhẫn, nên cháu đã không chấp nhặt. Tôi thấy tự hào về cháu và bảo cháu rằng cháu đã vượt qua một quan khảo nghiệm tâm tính.

Sau khi chúng tôi về nhà, cháu gái tôi đi thay quần áo. Đột nhiên cháu vui sướng hô lên: “Phát ban ở chân con cũng biến mất rồi!” Con bé cười mãi và quá đỗi vui mừng! Từ ngày đó, cháu gái tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trở lại.

Tất cả chúng tôi đều vô cùng cảm động và ngạc nhiên trước uy lực của Đại Pháp. Khi chúng tôi thực sự đồng hóa với Đại Pháp, thì chúng tôi được thụ ích từ Đại Pháp. Chúng tôi biết rõ rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/17/401315.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/18/183689.html

Đăng ngày 29-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share