Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-03-2020] Năm 2020 đã định hình là một năm rất bất hạnh khi thế giới gặp phải nhiều thảm họa. Nhưng ngay cả giữa những sự kiện tiêu cực này, tôi đã có thể tìm thấy tia sáng cuối đường hầm và một điểm khởi đầu mới trong cuộc đời mình.

Năm 2019 khốn khổ

Vợ chồng tôi năm nay đều đã 77 tuổi. Khi tuổi già đến, chúng tôi đã phải trải qua nhiều thời điểm khó khăn cũng như sức khỏe ngày càng xấu đi.

Chồng tôi mắc nhiều bệnh mãn tính. Ông ấy đã uống thuốc Trung Y trong một thời gian dài nhưng vẫn không có tác dụng.

Vào ngày 22 tháng 11 năm 2019, ông ấy phải nhập viện vì thiếu máu nặng. Mặc dù đã được xuất viện bốn ngày sau đó, nhưng chúng tôi đã phải gọi xe cứu thương đưa ông ấy vào viện lần nữa vào ngày 29 tháng 11. Lần đó, ông được chẩn đoán mắc bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính.

Một tuần sau, chồng tôi được xuất viện về nhà nhưng ông ấy không thể sống thiếu máy thở và thiết bị khử trùng ozone. Những thứ này đã tiêu tốn của chúng tôi hơn 30.000 nhân dân tệ.

Mặc dù đã kiệt sức vì phải chăm sóc ông ấy cả ngày, nhưng tình trạng của tôi cũng không khá hơn vì tôi có tiền sử huyết áp cao và bệnh tim mạch vành.

Tôi ước rằng cái năm khốn khổ này sẽ mau kết thúc và hy vọng năm mới sẽ mang lại cho chúng tôi nhiều may mắn hơn. Tuy nhiên, điều tồi tệ nhất đã xảy ra với tôi vào lúc 10 giờ đêm ngày 31 tháng 12. Tôi đột nhiên bị đau bụng dữ dội đến mức không thể ngủ được cả đêm. Trong lúc đó chồng tôi đang bệnh liệt giường và con cái không ở bên cạnh, tôi không còn cách nào khác đành gọi cho em gái, nhỏ hơn tôi 4 tuổi.

Sáng sớm hôm sau, em gái tôi tới và đưa tôi đi cấp cứu. Như thường lệ, cô ấy bảo tôi niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và ở lại với tôi sau khi điều trị xong. Cô ấy đưa tôi về nhà vào buổi chiều và nấu bữa tối cho hai vợ chồng tôi. Sau đó, em gái tôi ở lại và chăm sóc chúng tôi đến tận chiều hôm sau.

Tuy nhiên, cơn ác mộng của tôi vẫn chưa kết thúc. Hai ngày sau vào khoảng 11 giờ đêm ngày 4 tháng 1, chồng tôi bị té khỏi giường và bị thương ở lưng. Ông ấy không ngừng la hét vì đau đớn. Tôi không biết phải làm gì đành phải gọi lại cho em gái mình.

Một lần nữa, cô ấy gác hết mọi việc để đến nhà tôi nhanh nhất có thể.

Khám phá ý nghĩa của sinh mệnh

Khi nhìn lại cuộc sống của mình, tôi không thể không tự hỏi những chuyện xảy ra đó có ý nghĩa gì. Vợ chồng tôi luôn bị hành hạ bởi nhiều căn bệnh khác nhau. Và không chỉ riêng chúng tôi, nhiều bệnh nhân khác trong và ngoài bệnh viện đều bất lực và vô vọng.

Hơn nữa, phần lớn số tiền mà vợ chồng tôi dành dụm cả đời đều đã tiêu sạch vào các hóa đơn bệnh viện.

Vậy tại sao tình hình của em gái tôi lại khác biệt như thế? Cô ấy cũng đã 73 tuổi nhưng trong suốt 23 năm qua cô ấy không hề phải uống bất kỳ một loại thuốc nào. Cô luôn khỏe mạnh, lạc quan, tốt bụng, vị tha và thuần khiết. Cô ấy đã ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi trải qua những thời điểm khó khăn và cô ấy sẽ luôn nói với tôi rằng: “Đừng cảm ơn em, người mà chị thực sự nên cảm kích là Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp). Sư phụ đã dạy em tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt, biết nghĩ cho người khác và vị tha. Em chỉ làm theo lời Sư phụ dạy.”

Tôi nhận ra rằng nhờ có Pháp Luân Đại Pháp mà em gái tôi luôn luôn khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần.

Thật ra, trước đây tôi cũng đã từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng chỉ nhằm mục đích để chữa bệnh khỏe người. Vì thế, tôi đã không hiểu được nền tảng căn bản của Đại Pháp là phải tuân thủ nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Sau đó, khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã từ bỏ tu luyện và bắt đầu tập Thái Cực Quyền để thay thế.

Quay trở lại tu luyện

Khi nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp mới là điều then chốt nhất, tôi bắt đầu luyện công lại cùng với em gái. Thật ngạc nhiên khi tôi vẫn còn nhớ được tất cả các động tác. Tôi đoán Sư phụ hẳn là vẫn đang trông đợi tôi quay trở lại tu luyện.

Tôi nghĩ về bệnh viêm dạ dày ruột mà mình bị một vài tuần trước. Nó rất khác so với tình trạng tương tự trước đây. Ngay cả sau hai giờ luyện công, cơn đau dạ dày của tôi vẫn không hề thuyên giảm. Nhưng cơn đau dạ dày này rất kỳ lạ, vì tôi có thể cảm nhận được một luồng khí xoay chuyển ngược chiều kim đồng hồ quanh bụng. Khi luồng khí lưu chuyển đến dạ dày thì tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh. Còn khi nó di chuyển qua hai bên trái phải của bụng thì không đau như thế.

Tôi chợt nghĩ: Không biết có phải là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình không nhỉ?

Cả ngày hôm đó, tôi không thể ăn uống được bất cứ thứ gì nhưng vào ban đêm tôi lại ngủ rất ngon. Sáng hôm sau, cơn đau biến mất và tôi trở nên tràn đầy sức sống. Tôi đã hoàn toàn thay đổi chỉ trong một ngày. Thật là tuyệt vời.

Vì bản thân đã được những trải nghiệm mạnh mẽ như thế nên tôi quyết định sẽ tiếp tục tu luyện Đại Pháp. Hơn nữa, tôi cũng đã được chứng kiến em gái mình trở nên tốt bụng và khỏe mạnh như thế nào khi kiên trì tu luyện Đại Pháp.

Có thể đã rất muộn màng đối với tôi khi bây giờ mới ngộ ra chuyện này, nhưng dù muộn còn hơn không. Tôi đã hạ quyết tâm sẽ tiếp tục tu luyện. Ngay cả khi tu luyện không đạt trong đời này, tôi phát nguyện sẽ tiếp tục tu luyện trong đời sau.

Kể từ đó mỗi buổi sáng, tôi đều chăm chỉ luyện năm bài công pháp và đọc Chuyển Pháp Luân bất cứ khi nào có thời gian. Hai tuần sau, huyết áp của tôi trở lại bình thường, chứng đau lưng và đau chân đã biến mất, vết loét miệng nhiều năm qua cũng không còn nữa. Cảm giác thật tuyệt vời khi thân thể thực sự trở về trạng thái vô bệnh.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/25/402914.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/15/184044.html

Đăng ngày 11-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share