Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-01-2020] Tôi năm nay đã 81 tuổi. Chồng tôi qua đời khi ông ngoài 40 tuổi. Lúc đó, sức khoẻ của tôi không được tốt, và có hai con nhỏ. Gánh nặng cuộc sống đã khiến tôi mất đi hy vọng vào một cuộc sống tốt đẹp mãi cho đến khi tôi được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995.

Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã lấy lại được sức sống của mình, và không còn phải uống bất kỳ loại thuốc nào nữa. Các con của tôi cũng được trải nghiệm sức mạnh của Đại Pháp vì chúng tuân theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn của Đại Pháp. Chúng tôi sống một cuộc sống vui vẻ.

Nhớ lại 20 năm tu luyện Đại Pháp, tôi đã trải qua vô số khổ nạn, cũng như phép màu.

Tôi nấu ăn ba bữa cho gia đình ngay cả khi tôi không thể ăn trong một tuần và chỉ uống nước. Các con của tôi rất ngạc nhiên khi tôi vẫn sống sót.

Một tối nọ, khi tôi và con trai ngồi ở ghế sofa, cháu đã đưa cho tôi một đĩa thức ăn và tôi đã ăn. Tôi liền lập tức cảm thấy khó chịu. Sau đó, tôi bảo cháu ra về vì tôi không muốn cháu nhìn thấy tôi khó chịu. Tôi lo cháu có thể hành động thái quá và đưa tôi đến bệnh viện, việc đó không cần thiết.

Sau khi cháu đi khỏi, tôi đã nôn ra thứ gì đó màu trắng. Tôi bắt đầu phát chính niệm, nhưng cứ không ngừng nôn. Thay vào đó, tôi bắt đầu nhổ lên sàn phòng khách. Sau khi dọn dẹp, tôi quay về phòng ngủ luyện công với một cái hộp để ở trước mặt phòng khi cần nôn.

Trong lúc luyện công, tôi liên tục nôn ra. Tình trạng này tiếp diễn từ 8 giờ tối đến mãi tận nửa đêm. Bất kỳ một người thường nào cũng sẽ bị suy sụp, nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái thậm chí cả sau khi nôn, mặc dù cũng cảm thấy có chút khó chịu. Cảm thấy mình không nên nôn nữa, tôi đã bỏ cái hộp đi.

Vì tôi luyện công trong bóng tối, nên không nhìn thấy mấy thứ nôn ra trông như thế nào. Khi đi vào phòng tắm, tôi bật đèn lên và thấy cái chậu chứa một thứ chất lỏng màu nâu. Không có bất kỳ phần thức ăn nào, nhưng có bốn thứ nổi trên mặt có chiều dài khoảng hơn 15cm, và đường kính khoảng 2,5cm. Tôi không hoảng loạn, nhưng nhận ra rằng hẳn là Sư phụ lại tịnh hoá thân thể cho tôi một lần nữa.

Trong những năm gần đây, nhiều học viên lớn tuổi đã qua đời. Nhiều người trong chúng ta ban đầu tu luyện Đại Pháp là để chữa bệnh khỏe người. Chúng ta không biết khi nào thì thọ mệnh của chúng ta sẽ kết thúc, hay sinh mệnh của chúng ta có được Sư phụ kéo dài hay không. Sinh mạng của chúng ta sẽ có thể gặp nguy hiểm nếu chúng ta chọn sai đường. Vì thế chúng ta phải vững tin vào Sư phụ và Pháp, và luôn nhớ rằng chúng ta là một đệ tử Đại Pháp.

Sư phụ đã ban cho đệ tử của Ngài rất nhiều thứ, điều mà không thể diễn tả được thành lời.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/6/398640.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/20/183706.html

Đăng ngày 30-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share