Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc lục địa

[MINH HUỆ 2-10-2005] Đã 11 năm qua từ khi tôi đắc được Pháp, kể từ ngày 20 tháng tám 1994. Tuy nhiên, khi tôi nhớ lại thời gian mà chính tôi được học Đại Pháp với Sư phụ tại khoá dạy của Ông tại Yanji, mỗi cử chỉ và lời nói của Ông và sự chăm sóc trìu mến của Ông đối với các đệ tử đã để lại trong tôi một kỷ niệm không bao giờ quên. Giống như Sư phụ đang ở ngay tại trước mặt tôi. Những giọt nước mắt quí báu cái kỷ niệm của Sư phụ trào ra khỏi đôi mắt tôi. Con thật nhớ Sư phụ!

Trong khi giảng Pháp, Sư phụ luôn lưu ý các đệ tử và thường tỏ ra Ông hiểu được tấm lòng của các đệ tử đối với Ông. Trước mỗi buỗi giảng, Sư phụ hỏi nếu các đệ tử có nhìn thấy và nghe được rõ ràng không và sau đó Ông điều chỉnh bề cao của mi-cro của Ông cho đến khi mọi người đều có thể thấy và nghe được rõ ràng. Khi Sư phụ giảng Pháp xong và các đồng tu bắt đầu chỉ dẫn các bài tập, Sư phụ không bao giờ nghỉ ngơi, Ông đi vòng sân tập. Nếu Ông thấy một đồng tu nào mà động tác không chính xác, Ông sẽ đích thân đến chỉ dạy.

Sư phụ dạy Pháp trong hai giờ mỗi ngày và Ông không bao giờ dùng giấy bút. Sau tám ngày, Sư phụ liền thực hiện điều Ông nói. Cơ thể của mỗi đồng tu chân chính đã được tịnh hoá và không còn có bệnh. Phần đông mọi người đều có thể cảm giác được Pháp Luân mà Sư phụ ban cho chúng tôi đang quay. Khi Sư phụ nói về thiên mục, nhiều đệ tử có thể nhìn thấy các không gian khác. Sư phụ nói Pháp thân của Ông có thể che chở cho đệ tử, và một số người có thể thấy điều đó.

Ngày 20 tháng bảy 1999, tuyên truyền trên truyền hinh nói dối rằng Chuyển Pháp Luân không phải do Sư phụ viết. Các đệ tử nào mà đã đích thân tham dự khoá học của Sư phụ và đã chính tự thân kinh nghiệm mọi điều mà Sư phụ đã làm cho họ, thì không bao giờ tin nơi những lời dối trá đó.

Ngày thứ hai tại Yanji, tôi thức dậy lúc 6:00 giờ sáng. Tôi đi bộ trong năm giờ đồng hồ để tìm kiếm trong 10 khách sạn tên của Sư phụ trong sổ ghi danh khách hàng nhưng không tìm được. Tôi cảm thấy rất hối tiếc. Tôi nghĩ rằng nếu tôi có thể tìm được nơi Sư phụ ở, thì tôi sẽ chuyển đến nơi đó ở. Nhưng sau khi khoá học xong, cái ngày mà trước khi chúng tôi rời Yanji, tôi nói với bốn người mà đi theo với tôi, “Hôm nay chúng ta sẽ mang theo cái máy chụp hình đi một vòng Yanji.”

Khi chúng tôi bước xuống lầu từ tầng thứ tư toà điện lực nơi mà chúng tôi ở, con gái nhỏ của tôi kêu lên, “Sư phụ đến kìa!” Lúc bấy giờ tôi nghĩ Sư phụ đang ngồi trong xe hơi nên tôi nhìn về phía đường xe chạy. Con gái tôi lại kêu lên, “Sư phụ đến!” Tôi nhìn về phía mà con gái tôi kêu và thấy Sư phụ đang đi bộ trước mặt chúng tôi. Chúng tôi kêu lên Sư phụ, Ông mỉn cười và bắt tay chúng tôi. Lúc bấy giờ tôi nghĩ: “Sư phụ biết lòng của đệ tử. Con đi tìm Sư phụ nhưng không tìm được, vì vậy hôm nay Ông chính đi đến nơi này để gặp chúng con. Thật là cảm động!” Sư phụ nhìn cái máy chụp hình của chúng tôi. Theo lời đề nghị của chúng tôi, không một chút ngập ngừng, Ông chụp một tấm hình chung với chúng tôi.

Trong những năm qua, tôi không bao giờ nghi ngờ hoặc vơi lòng chính tín nơi Sư phụ. Tôi tu luyện tiến đi trên con đường mà Sư phụ đã an bày cho tôi. Hiện nay Chính Pháp đã đến thời cuối, Sư phụ, xin hãy an lòng. Con sẽ nhất định làm tốt ba điều mà Sư phụ dạy, với chính niệm và chính hành, để quảng bá Pháp và cứu độ chúng sinh với chính niệm của thần. Con sẽ kiên trì đi theo Sư phụ cho đến cùng cả nếu trời có sập và đất có tan và mạng sống con có trong nguy hiễm.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/10/2/111559.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/10/18/65983.html.

Đăng ngày 28-11-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.


Share