Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-01-2020] Hơn một năm trước, tôi buộc mình phải học thuộc Pháp và hiện giờ tôi đang học thuộc Chuyển Pháp Luân lần thứ hai. Tôi ưu tiên chất lượng chứ không phải số lượng. Chẳng hạn như tôi không nghĩ rằng mỗi ngày chỉ học một đoạn pháp là quá ít, mà quan trọng là hiểu được nội hàm của Pháp lý trong đó.

Những vị Phật, Đạo, Thần hộ Pháp dần dần sẽ triển hiện cho tôi nội hàm thâm sâu hơn của pháp lý trong Chuyển Pháp Luân. Sau khi minh bạch được một pháp lý, tôi chiểu theo đó đo lường bản thân. Điều này đã giúp tôi tìm ra nhiều chỗ thua kém trong tu luyện và đề cao tâm tính.

Học thuộc Pháp

Trong một giấc mơ, tôi đứng giữa một nhóm khoảng 20 người dưới một tán cây cao đang tìm kiếm trái cây trên cành. Không có nhiều quả, nhưng quả thì chín mọng và rất đẹp. Quả có hình dạng như một hồ lô nhỏ, to gấp đôi quả táo. Ai cũng muốn nó, nhưng không ai có thể hái được vì cây quá cao.

Đột nhiên Sư phụ xuất hiện, bay lên trên ngọn cây và nhẹ nhàng lắc cành cây. Những quả chín rời khỏi cây và rơi xuống. Mọi người tranh nhau nhặt chúng lên, và tôi nhặt một quả màu vàng cam có lẫn màu đỏ và xanh lá cây. Tất cả chúng tôi bắt đầu ăn quả mà chúng tôi nhặt được. Chúng rất giòn, ngọt và có vị rất ngon, ngon hơn bất kỳ loại trái cây nào tôi từng ăn.

Sau khi ăn xong, tôi đến gặp một nhóm người khác và một học viên tôi biết cũng ở trong nhóm đó. Tôi kể cho cô ấy nghe về trái cây đó. Cô ấy nói: “Sao chị không mang một quả cho tôi thử?” Tôi bối rối đáp: “Ừ nhỉ. Sao tôi không nghĩ đến việc này nhỉ?” Lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói: “Cái này không thể mang đi được.” Rồi tôi thức giấc.

Tôi không thể ngủ lại được. Tôi miên man suy nghĩ về nơi đó, tự hỏi Sư phụ đang giúp tôi khai ngộ điều gì? Cuối cùng tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi đồng hóa với Pháp, hòa tan trong Pháp và tinh tấn hơn. Học viên mà tôi biết rõ ấy đã bắt đầu học thuộc Pháp với tôi nhưng cô ấy đã không kiên trì và cơ bản là cô ấy chưa thể học thuộc Pháp. Sư phụ giảng rằng trạng thái tu luyện hoặc quả vị của ai là tùy thuộc vào người đó, và không thể đạt được bởi người khác. Vì thế làm sao mà cô ấy có được quả mà tôi nhặt được?

Từ đó trở đi, hễ gặp cô ấy tôi lại kể cho cô ấy nghe về kinh nghiệm học thuộc Pháp của tôi. Tôi luôn khích lệ cô ấy học thuộc Pháp. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ kể cho cô ấy về giấc mơ của tôi, vì tôi e rằng điều đó sẽ tạo áp lực cho cô ấy và ảnh hưởng đến tu luyện của cô ấy. Cuối cùng cô ấy đã bắt đầu học thuộc Pháp vì chứng kiến những thay đổi mà tôi đạt được.

Dưới sự dẫn dắt của Pháp của Sư phụ, bây giờ tôi đã hiểu được thực tu là gì. Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình trước đây, trước khi tôi học thuộc Pháp. Tôi đã không biết tu luyện là gì và tôi có tâm tranh đấu mạnh mẽ. Tôi thường nóng giận với đồng tu và người thường. Tôi không hành xử như một người tu luyện và tôi cũng buồn phiền vì không thể tu luyện lên cao tầng.

Quan trọng là đề cao tâm tính

Hơn nửa cuộc đời trước khi tôi tu luyện, tôi tranh tranh đấu đấu, thường xuyên chiếm lý người khác. Ngay cả người thô lỗ nhất làng cũng cố tránh xa tôi. Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Bí thư thôn nói rằng tôi đã thực sự thay đổi. Tôi không còn là một người phụ nữ ngoan cố nhất ở làng tôi nữa!

Người Bí thư đó cũng đề nghị vợ mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi cuộc bức hại bắt đầu, anh ấy âm thầm bảo vệ các học viên trong làng. Sau khi nghỉ việc, anh ấy cùng vợ đã bí mật tu luyện một thời gian.

Qua nhiều năm tu luyện, tôi luôn minh bạch nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp trong tâm nhưng cảm thấy rất nhiều lúc đã không làm được.

Sư phụ thường cho tôi điểm hóa trong mơ rằng tôi chưa tu được “Nhẫn.” Có lần, tôi nghe câu nói: “Quan trọng là đề cao tâm tính.” Tôi hiểu rằng tôi đã cách quá xa tiêu chuẩn về tu tâm của Đại Pháp. Tôi thấy sốt ruột nhưng thật khó để đột phá tầng này.

Từ khi bắt đầu học thuộc Pháp vào năm ngoái, tôi đã tìm ra gốc rễ của việc tôi không thể tu luyện lên cao tầng. Lý do then chốt là tôi đã không học Pháp tốt. Làm sao mà một người tu luyện có thể đề cao nếu anh ta không học Pháp tốt? Đây làn vấn đề căn bản nhất trong tu luyện.

Năm nay tôi tải loạt bài radio “Hồi ức về Sư phụ” trên trang web Minh Huệ. Tôi lắng nghe trong khi làm việc nhà. Nhiều đồng tu tham dự các khóa giảng Pháp của Sư phụ đã kể lại những câu chuyện về sự vĩ đại và từ bi vô lượng của Sư phụ. Nụ cười và giọng nói ấm áp của Sư phụ thường hiện lên trong tâm tôi. Cảnh giới tinh thần cao quý của Sư phụ luôn truyền cảm hứng cho tôi muốn đề cao.

Mỗi lần lắng nghe chương trình này, tôi ước mong học Pháp và học thuộc Pháp. Tôi không chỉ học thuộc Pháp suốt ngày mà tôi cũng nhẩm lại trang mà hôm trước đã học sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm.

Tịnh hóa tinh thần

Thông qua việc liên tục học thuộc Pháp, pháp lý bác đại tinh thâm của Đại Pháp liên tục tịnh hóa tâm hồn tôi và gột rửa tầng tầng những vật chất dơ bẩn bao bọc quanh tôi. Đồng thời, Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi và tôi thực sự ngộ được một số nội hàm thâm sâu của Pháp.

Có một số người họ hàng ở nhà tôi và tôi đã nói điều gì đó sai. Một trong số họ rất bất bình với tôi. Chồng tôi thậm chí còn đánh tôi trước mặt những người họ hàng này. Tôi không nói gì, cũng không đánh lại.

Sư phụ giảng:

“Đi ngoài đường, bị người ta đá một cước, nhưng không ai biết mình là ai, thì cũng có thể Nhẫn được’. Tôi nói rằng vậy không đủ; trong tương lai có khi đang ở trước mặt người mà chư vị không muốn mất mặt nhất thì chư vị bị người ta tát cho hai cái, không cất đầu lên nổi; chư vị đối đãi vấn đề ấy như thế nào, xem chư vị có thể Nhẫn được hay không. Nếu chư vị có thể Nhẫn được vững, nhưng trong tâm vẫn không dứt bỏ, thì như thế vẫn chưa được.” (Bài giảng thứ chín–Chuyển Pháp Luân)

Dường như tôi đã đạt đến tiêu chuẩn của Đại Pháp khi tôi không đánh trả lại cũng không đáp trả lại, nhưng tâm tôi thực sự chưa dứt bỏ được. Sư phụ cũng khảo nghiệm tôi trong mơ, và tôi cũng không vượt qua được. Tôi vẫn còn tức giận khi gặp mâu thuẫn, và những chấp trước cũ lại xuất hiện trở lại. Tôi sững sờ nhận thấy trong tiềm thức mình vẫn chưa phóng hạ được những nhân tâm này.

Trong khi phát chính niệm, tôi thanh trừ tâm tranh đấu, tâm tật đố, tâm oán hận và những vật chất bất hảo khác. Có lần khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy một câu nói rất rõ ràng: “Hãy buông bỏ cả bản thân bởi vì Sư phụ đã giảng rằng, ‘Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!’ (Bài giảng thứ chín–Chuyển Pháp Luân)

Đây là Sư phụ đang bảo tôi rằng tôi chưa phóng hạ tự ngã. Trong suốt cuộc đời mình, tôi luôn luôn tự cho là mình đúng và vượt trội hơn người khác. Mọi thứ đều vây quanh tôi và tôi là trung tâm, tôi có tiếng nói quyết định sau cùng. Sư phụ đã thức tỉnh tôi kịp lúc. Con xin tạ ơn Sư phụ.

Sau đó khi phát chính niệm, tôi thêm vào một niệm: “Giải thể tự ngã và những vật chất bại hoại, hãy để những sinh mệnh tà ác này chết.” Có lần chồng tôi nói xấu về tôi. Lập tức tôi đáp lại một cách mỉa mai và thậm chí còn đe doạ ông ấy. Sau vài phút, tôi nhận ra mình đã sai. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ ơi, con sai rồi. Có lẽ những lời nói xấu đó của chồng con là điểm hóa của Sư phụ. Con lại bỏ lỡ cơ hội đề cao lần này rồi. Lần tới nhất định con sẽ làm tốt hơn.”

Sư phụ đã an bài cơ hội cho tôi tu luyện khi tôi muốn đề cao. Một buổi sáng, tôi không mở cửa cho chồng tôi khi ông ấy làm ca đêm trở về nhà. Ông ấy gõ cửa và la hét tôi. Lúc đó tôi không động tâm nhưng sau khi ông ấy mắng chửi tôi, tôi lại khóc thầm. Tôi tự hỏi: tại sao mình khóc? Một lý do là tôi cảm thấy tệ khi ông ấy đang bị lạnh cóng ngoài kia. Lý do khác là tôi cảm thấy rằng tôi nên nhẫn chịu hơn và nên bảo trì tâm tính sau hơn 20 năm tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực, khi chư vị cảm thấy danh-lợi-tình nơi người thường đang chịu phương hại mà khổ não, thì đã là tâm chấp trước người thường đang chưa buông bỏ được đó.” (Chân tu–Tinh tấn yếu chỉ)

Thấy tôi không tranh cãi, chồng tôi cũng thay đổi thái độ và chủ động giúp tôi làm chuyện nhà như thể không có gì xảy ra. Tôi thực sự nhận ra vẻ đẹp của sự hòa tan trong Pháp.

Tôi thấy xấu hổ vì tôi mỗi năm tôi đều phải chịu đựng nghiệp bệnh trong suốt 20 năm tu luyện. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ nhiều lần. Bắt đầu từ năm ngoái, khi tôi cảm thấy khó chịu, tôi nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chín–Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã gánh chịu nghiệp lực cho học viên

Vài tháng trước, tôi có một cơn ho dữ dội suốt ngày, nhưng ban đêm thì không ho. Không chỉ không ho, tôi còn có thể ngủ ngon và ngủ sâu. Tôi tự hỏi vì sao tôi không ho vào ban đêm? “Khi bạn đi ngủ vào ban đêm, là Sư phụ đã gánh chịu cho bạn.” Câu này lập tức đánh mạnh vào tâm tôi. Tôi rất ngạc nhiên và vô cùng biết ơn! Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, Ngài thật vĩ đại. Con thực sự không biết phải cám ơn Ngài như thế nào!”

Từ đó, tôi hiểu về nhiệm vụ của một học viên Đại Pháp, tôi nên làm gì và tu luyện là như thế nào. Khi tôi cảm thấy khó chịu, tôi xem đó là điều tốt vì Sư phụ đang tịnh hóa thân thể tôi, tiêu trừ nghiệp lực cho tôi, chuyển hóa nghiệp thành đức cho tôi, và tăng công cho tôi.

Chồng tôi đi làm suốt năm suốt tháng, nên tôi quán xuyến mọi công việc ở nhà. Sư phụ yêu cầu học viên làm tốt ba việc nên tôi học Pháp tinh tấn, luyện công, phát chính niệm hàng ngày. Tôi cũng chuẩn bị tài liệu chân tướng, viết bài chứng thực Pháp và đi ra ngoài cứu người.

Một ngày khi tôi sắp ra ngoài treo áp-phích chân tướng lên cây, tôi cảm thấy tức ngực, khó thở, ho khan, toàn thân vô lực. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì và ban cho tôi sức mạnh. Với sự trợ giúp của Sư phụ từ bi, những khó chịu ở nhục thân biến mất. Tôi lái xe đạp điện đi hơn 16km và treo được tất cả áp-phích lên cây mà không có vấn đề gì.

Đó là ngày họp chợ nông sản, nên tôi đến đó một lúc. Tôi mua vài con cá và trả tiền cho người bán. Sau đó tôi mua một ít đùi gà nhưng người bán nói rằng tôi chưa trả tiền cá. Tôi nói rằng tôi đã dùng tờ 10 Tệ có thông điệp chân tướng để trả rồi. Người bán hàng mở ví và lấy ra một vài tờ 10 Tệ cho tôi xem. Anh ấy nói: “Không có chữ nào được viết lên đây cả,” tức là tôi vẫn chưa trả cho anh ấy đồng nào. Tôi nghĩ, tôi tu luyện Đại Pháp và có lẽ đã nợ anh ấy từ kiếp trước. Tôi lấy 22 Tệ và đưa cho anh ấy.

Sư phụ giảng:

“Như mọi người đã biết, pháp môn này của chúng tôi không tránh né xã hội người thường [rồi mới] đi tu luyện, không tránh, không trốn tránh mâu thuẫn; ngay trong hoàn cảnh người thường phức tạp này, chư vị tỉnh táo rõ ràng, hết sức minh bạch chịu thiệt thòi tại các vấn đề lợi ích vật chất; khi bị người khác lấy mất lợi ích thiết thân, chư vị không giống như người ta mà tranh mà đấu; trong các can nhiễu tâm tính, chư vị chịu thiệt thòi; trong hoàn cảnh gian khổ như thế chư vị ‘ma luyện’ ý chí của mình, đề cao tâm tính của mình; khi có ảnh hưởng của các tư tưởng bất hảo của người thường, chư vị có thể siêu thoát xuất lai.” (Bài giảng thứ tám–Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng đây là điều tốt. Đây đúng là cơ hội để tôi ma luyện ý chí và đề cao tâm tính của mình.

Sư phụ giảng:

“Mọi người thử nghĩ xem, [người] chịu khổ một cách minh bạch chẳng đúng là chư vị, [người] phó xuất chẳng đúng là chủ nguyên thần của chư vị, khi mất đi những thứ tại người thường, chẳng phải chư vị chịu mất một cách minh bạch đúng không? Công ấy nên để chư vị được, ai mất thì được.” (Bài giảng thứ tám–Chuyển Pháp Luân)

Từ đó tôi không còn trải qua khó chịu nào của thân thể, bởi vì sau khi đột phá tầng thứ này, những đặc tính của vũ trụ không còn ước chế tôi nữa.

Khi một cá nhân hòa tan trong Pháp, Pháp sẽ triển hiện thần tích. Trong suốt đợt thu hoạch mùa thu năm nay, tất cả xương ngón tay và ngón chân tôi đều bị thương. Tôi tăng cường nhẩm Pháp, luyện công và phát chính niệm. Trong quá trình này, tôi nghe thấy tiếng “tách, tách” ở vùng xương bị chấn thương. Sư phụ đã chữa lành vết thương cho tôi trong suốt 10 giờ, và tôi đã quay ra đồng làm việc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/8/398216.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/27/183799.html

Đăng ngày 25-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share