Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-03-2020] Khi tôi bắt đầu làm bác sỹ ở bệnh viện, tôi đã rơi vào mâu thuẫn: tôi muốn chăm sóc bệnh nhân tốt nhất nhưng tôi cũng muốn đem lại lợi nhuận cho bệnh viện.

Quan tâm hàng đầu của người lãnh đạo là số tiền mà các bác sỹ mang về. Là một bác sỹ, tôi muốn chữa trị cho bệnh nhân tốt nhất với chi phí thấp nhất. Tôi mất niềm tin vào nghề nghiệp bởi vì các bác sỹ không có đạo đức thì thường xuyên nhận được đánh giá cao nhất của bệnh viện.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Năm 1996, nhiều thành viên trong gia đình tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ Pháp, tôi hiểu rằng Chân, Thiện, Nhẫn là pháp lý cao nhất và bất biến của vũ trụ. Tôi đã tìm thấy điều tôi đang tìm kiếm và tự hứa với bản thân sẽ đi theo con đường mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã an bài cho tôi.

Dưới sự dẫn dắt của nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi xây dựng lại tiêu chuẩn nghề nghiệp của mình với chuẩn mực cao nhất. Tôi bắt đầu bằng việc nghiêm túc nói thật. Tôi có thể suy nghĩ từ góc độ của bệnh nhân và điều trị cho họ với một thái độ chân thành nhất. Đạt kết quả tốt nhất với chi phí thấp nhất là ưu tiên của tôi. Tôi cũng cho nhiều bệnh nhân xuất viện sớm nhất có thể để tiết kiệm chi phí cho họ. Tôi cũng từ chối nhận quà trả ơn.

Dần dần, bệnh viêm khớp mạn tính và bệnh hen phế quản của tôi đã biến mất. Sự cải thiện sức khỏe của tôi khiến tôi tự tin rằng mình đang đi trên một con đường chân chính.

Cả tâm lẫn thân của tôi trở nên khỏe mạnh–đây là quãng đời hạnh phúc nhất của tôi! Tôi tận hưởng thời gian ở bên những học viên khác. Chúng tôi học Pháp, luyện công chung và cùng nhau nói cho nhiều người biết về những lợi ích của môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bảo vệ đức tin và truyền rộng chân tướng

Ngày 25 tháng 5 năm 1999, tại Thiên Tân, một thành phố cách Bắc Kinh 80 dặm, các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt giữ và bị đánh đập. Bố mẹ tôi, con gái tôi và tôi đã đến Bắc Kinh phản đối việc đối xử bất công với những người tin vào Chân-Thiện-Nhẫn.

Chúng tôi đến Bắc Kinh vào ngày 26 tháng 4. Khi vừa đi từ ga xe lửa đến trung tâm thành phố, chúng tôi thấy nhiều cảnh sát trên phố và nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp đang bị bắt giữ. Chúng tôi bị một cảnh sát chặn lại và đưa ngược về đồn cảnh sát địa phương.

Trở về nhà, chúng tôi gửi nhiều bức thư đến quan chức chính quyền địa phương. Chúng tôi muốn họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và bắt giữ những người vô tội như vậy là sai.

Tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu bắt giữ những học viên là điều phối các hoạt động Pháp Luân Đại Pháp. ĐCSTQ còn thông báo rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là phạm pháp. Học viên trong khu vực chúng tôi và tôi đến Bắc Kinh, hy vọng thuyết phục chính quyền chấm dứt bức hại.

ĐCSTQ bắt đầu phát các chương trình tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp khắp mọi nơi. Toàn bộ lực lượng cảnh sát đã được huy động để săn lùng các học viên. Từng người được khuyến khích báo cáo các hoạt động của họ. Những chốt kiểm soát được dựng lên ở khắp các trạm xe buýt, nhà ga và góc phố. Thẻ căn cước và túi xách của từng người đều bị lục soát.

Chúng tôi bị tạm giam trong một trường tiểu học. Thời tiết ở Bắc Kinh vào cuối tháng 7 thì nóng nực và ẩm ướt. Hàng trăm học viên khắp cả nước bị dồn về đó. Ngay lập tức chúng tôi cảm thấy thân thiết như những người bạn cũ. Chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và khích lệ nhau kiên định đức tin.

Mọi người dần dần bị đưa trở về trại tạm giam địa phương. Nhiều phương thức được sử dụng, kể cả đe dọa và bạo lực, nhằm cố gắng ép buộc chúng tôi từ bỏ đức tin.

Đôi khi tôi bị đơn vị an ninh bắt đi vào lúc nửa đêm hay trong giờ làm việc. Họ đưa tôi đến một trại tạm giam, và sau đó là một trung tâm tẩy não. Lương và phúc lợi của tôi bị cắt. Họ chỉ cho tôi khoảng 50 đô la một tháng để sống.

Tôi và một số học viên khác đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện nhiều lần. Tôi bị bắt giữ và cuối cùng bị mất việc.

Thay vì đến Bắc Kinh, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người chung quanh để cho họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại một cách sai trái, và tất cả những lời tuyên truyền là giả.

Đọc Cửu Bình giúp chúng tôi nhận ra bản chất của ĐCSTQ. Các học viên địa phương phối hợp với nhau để lan truyền chân tướng về cuộc bức hại. Chúng tôi sản xuất và phân phát tài liệu cho những người chúng tôi gặp trong các dịp họp mặt gia đình, các cuộc họp, đám cưới, nơi làm việc và ở các khu chợ.

Nhiều bệnh nhân và đồng nghiệp của tôi đã minh bạch chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới mà họ đã từng gia nhập.

Tôi đắc phúc báo khi có một gia đình hạnh phúc, một căn nhà thoải mái và những đứa con ngoan ngoãn. Tôi kể về những việc này mỗi khi nói chuyện với mọi người.

Đôi khi tôi cũng gặp những người từ chối tiếp nhận chân tướng.Thậm chí họ còn chửi mắng tôi. Hễ việc này xảy ra, tôi ngay lập tức hướng nội. Có phải tôi đang bất kính không? Có phải là tôi đang giảng giải cho họ không? Tôi luôn nỗ lực chính lại những sai lầm của bản thân.

Qua nhiều lần như thế, tôi nhận ra kỹ năng nói trước đám đông của tôi được đề cao. Sư phụ ban cho tôi trí huệ để biết nên nói gì với mọi người. Tôi muốn để cho nhiều người hơn nữa biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng hiểu rằng Sư phụ luôn bên cạnh tôi, trợ giúp cho tôi.

Đại gia đình của tôi có hơn 100 người, và đã có 40 người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khoảng 300 đồng nghiệp của tôi đã biết chân tướng về cuộc bức hại. Trong 120 quản lý các cấp bệnh viện tôi, có hơn 70 người đã đồng ý tam thoái.

Tôi cũng từ chối ký tên vào hối quá thư. Một nhóm cảnh sát đến văn phòng của tôi để chụp ảnh tôi. Tôi chỉ ra rằng những gì họ đang làm là phạm pháp và đề nghị được xem ID của họ. Tôi thúc giục họ bảo vệ tương lai của họ bằng cách không hãm hại người tốt. Ngày hôm sau, tôi báo cáo sự việc này lên Tổng Giám đốc bệnh viện và sở cánh sát địa phương.

Tôi thực hành đức tin với niềm tự hào và ngay chính. Hễ khi tôi gặp ai đó lần đầu, tôi nói với họ tôi là một người tu luyện và Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Mọi người chung quanh tôi đều được phúc báo

Bà Vương là một trong những người bạn cũ của tôi và bà ấy thường nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Khi cháu gái của bà hỏi: “Bà nội, bà đang nói chuyện với ai thế?” Bà ấy đáp: “Bà đang nói chuyện với Thần Phật.” Khi bà Vương được chẩn đoán có một khối u vùng chậu, bà được phẫu thuật thành công và khối u là lành tính.

Ông Ất là một người họ hàng với tôi làm việc trong lĩnh vực y tế. Ông thường nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tài năng và đức độ của ông được công nhận và ông sẽ nhận được bằng tiến sĩ trong thời gian không xa.

Bà Lưu, một người họ hàng khác, không thể đi lại trong nhiều năm vì chân trái của bà ấy bị đau. Bà đã có thể đi lại sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Năm nay bà đã 89 tuổi và không có vấn đề gì về đi đứng.

Bà Trương là giáo viên. Một tháng sau khi thoái ĐCSTQ, bà gặp tai nạn. Bà bị xe tải đâm khi đang ngồi trên xe máy của chồng. Họ không bị thương gì ngoài vài vết trầy xước. Sau đó, bà Trương nói với tôi: “Đúng thật! Tam thoái bảo bình an!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/14/402416.html

Bản tiếng Anh:[https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/14/402416.html

Đăng ngày 02-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share