Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-03-2020] Nhiều học viên đã phải chịu đựng sự bức hại tàn khốc kể từ khi chế độ của họ Giang bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Một số học viên đã trải qua những điều kinh hoàng và vẫn có thể nhớ cách các sỹ quan cảnh sát đã bức hại họ tàn bạo như thế nào vì họ đã kiên định đức tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Với những người đã bị tra tấn, thật đau đớn khi hồi tưởng lại những ký ức này.

Có lẽ những người bị bức hại đã hình thành tâm phản kháng và oán hận ở một mức độ nhất định. Nhờ học Pháp và hướng nội, tôi ngộ ra rằng tâm oán hận của tôi và ý nghĩ trả thù đến từ tâm ích kỷ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân những người bức hại cũng là những chúng sinh đang đợi để nghe chân tướng. Nếu họ không được nghe chân tướng, họ sẽ nhận quả báo vì đã tham gia vào bức hại.

Sư phụ giảng:

“… tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Vì họ đã từng là thân nhân của Sư phụ, chúng ta cũng phải coi họ như thân nhân và cố gắng cứu họ. Chính cựu thế lực đã an bài để họ đóng một vai trò đáng thương như thế.

Họ đã mạo hiểm rất lớn khi hạ thế xuống nhân gian để có thể đắc Pháp, nhưng chế độ Cộng sản đã tuyên truyền những quan niệm xảo trá vào trong đầu họ và sử dụng họ như là công cụ trong cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của nó.

cựu thế lực cuối cùng sẽ thanh trừ những người này vì họ đã tham gia vào cuộc bức hại.

Chúng ta cần nhận thức rõ ràng những an bài của cự thế lực và nắm lấy thời gian để cứu chúng sinh đáng thương là những người sẽ đối mặt với tình huống nguy hiểm bị đào thải.

Với suy nghĩ đó, ý thức trách nhiệm của tôi với tư cách là một học viên dần được gia cường và tôi nghĩ đến một vài người mà tôi cần nhanh chóng đến giảng chân tướng.

Phần I

Tôi trở lại quê nhà nơi tôi đã sống trong hơn 10 năm. Gia đình tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại nghiêm trọng và nhiều người dân địa phương biết câu chuyện của chúng tôi. Tôi đã phải rời khỏi nhà trong nhiều năm do cuộc bức hại và mọi người đã không rõ liệu tôi còn sống hay không.

Tôi đã hỏi về Trưởng phòng An ninh ở công ty cũ của tôi, người đã ngoài 30 tuổi cách đây 10 năm trước và đã nhiều lần bức hại tôi và những học viên Đại Pháp khác.

Tôi nghe nói rằng anh ấy đã bị sa thải và cũng đã ly hôn. Ngôi nhà của anh bị tịch biên vì không thể trả nợ. Bây giờ anh ấy sống cùng bố mẹ.

Tôi tìm đến địa chỉ của anh ấy và bấm chuông. Một ông cụ ngó nhìn tôi qua cửa sổ và nói bằng một giọng sợ hãi với một người ở bên trong: “Anh ta đã trở lại tìm chúng ta, hãy mở cửa đi.”

Hai người họ đã sốc trước chuyến viếng thăm đột ngột của tôi và nghĩ rằng tôi đến để trả thù. Con trai họ, Tiểu Đinh (hóa danh), là người chính đã bức hại tôi và đi theo ĐCSTQ.

Thấy gương mặt sợ hãi của họ, tôi giải thích: “Pháp Luân Đại Pháp dạy cháu làm người tốt và trung thực, nhưng cháu đã bị bức hại tới mức trở nên vô gia cư và toàn bộ gia đình cháu đã bị hủy hoại.”

Tôi tiếp tục nói: “Mặc dù con trai các bác đã chủ động tham gia bức hại người tốt, nhưng cháu không oán hận anh ấy. Chính là ĐCSTQ tà ác đã dụ dỗ anh ấy bằng lợi ích cá nhân và biến anh ấy thành công cụ để bức hại người khác. Anh ấy rơi vào một tình cảnh như thế này bởi đã đi theo tà Đảng. Nhưng cháu vẫn muốn đến thăm anh ấy.”

Hai vợ chồng giả dường như trút được gánh nặng, nói: “Bây giờ nó đã nhận quả báo vì làm những việc ác, xin hay giúp nó!”

Bố của Tiểu Đinh lấy ra một chùm chìa khóa và dẫn tôi tới một ngôi nhà rất cũ. Mở cánh cổng bị khóa, tôi thấy một khoảnh sân đầy cỏ dại cao. Có một con đường bằng gạch rộng khoảng 30 phân ở giữa sân. Ông lão mở cánh cổng thứ hai, đưa tôi tới một căn phòng nhỏ ở bên phải.

Ở đó tôi thấy Tiểu Đinh, người từng trẻ trung và tràn đầy sức sống. Khi nhìn thấy tôi, anh thu mình ngồi vào góc giường, nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi.

Tiểu Đinh đã mất toàn bộ tài sản và thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân. Thấy anh ta bất lực và cô đơn trong ngôi nhà cũ này, tôi nhận ra rằng Đảng tà ác thực sự đã bức hại một lượng lớn người dân kể từ khi nó phát động cuộc bức hại chống lại Pháp Luân Đại Pháp năm 1999.

Trường hợp của Tiểu Đinh đã chứng minh thiên lý thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Bố của Tiểu Đinh chỉ nói vài lời với anh ta rồi để chúng tôi lại với nhau.

Tôi nói: “Tôi nghe nói rằng anh gặp vận hạn rất tồi tệ, do đó tôi quyết định đến thăm anh. Nhiều năm trước anh đã tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh hẳn đã bị những hoang ngôn của ĐCSTQ lừa dối, hoặc bị cấp cao hơn dùng lợi ích cá nhân để dụ dỗ. Bây giờ anh đã nhận phải quả báo vì bức hại người tốt.”

Tôi tiếp tục nói: “Anh nên biết rằng tất cả những điều này là thủ đoạn được sử dụng bởi ĐCSTQ để hủy hoại người dân Trung Quốc. Anh vẫn còn cơ hội được biết chân tướng.”

Anh ấy thấy được sự chân thành của tôi, do dó anh đã kể cho tôi nghe về nhiều điều mà anh ấy đã trải qua trong cuộc bức hại tàn bạo. Anh giải thích rằng cảnh sát Cục An ninh công cộng, nhân viên Phòng 610 và các nhân viên làm việc trong công ty trước đây của chúng tôi, những người đã tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đều đã nhận quả báo.

Một số bị đột tử, những người khác thì bị tai nạn xe hơi hoặc chết vì trọng bệnh. Tiểu Đinh nói rằng anh đã cảm thấy hổ thẹn khi rơi vào một tình huống như vậy. Cả anh ta và đứa con phải sống dựa vào cha mẹ già của anh ta.

Tôi nói với anh ta: “ĐCSTQ rất giỏi kích động lòng thù hận của người dân, tạo ra mâu thuẫn trong các chiến dịch chính trị tàn bạo của nó và sử dụng những người không biết chân tướng để bức hại người khác. Chính sách của ĐCSTQ đối với những kẻ làm “con lừa bị bịt mắt này” cũng gồm cả việc “giết lừa khi nó rời khỏi cối xay.”

Tôi tiếp tục nói: “Trong nhiều năm, ĐCSTQ đã sử dụng cách tiếp cận này để kích động thù hận đối với những người tốt và những người ủng hộ văn hóa truyền thống Trung Quốc. Anh là một người tham gia tích cực vào cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, nhưng anh cũng là nạn nhân của cuộc bức hại này.”

Cuối cùng tôi nói: “Nếu anh có thể kể câu chuyện của anh cho gia đình và bạn bè anh để họ cùng biết được bản chất tà ác của ĐCSTQ, cũng sẽ là anh đang cứu họ. Cách này giúp anh có thể chuộc lỗi của mình. Xin hãy chọn một tương lai tươi sáng bằng cách thoái ĐCSTQ!”

Anh ấy đồng ý, và tôi đưa cho anh ấy Freegate (phần mềm cho phép truy cập những trang web bị chặn bởi trung tâm kiểm duyệt Internet ở Trung Quốc), một số đĩa CD chứa thông tin và các tài liệu khác.

Vài năm sau, tôi đến gặp Tiểu Đinh lần nữa. Anh ấy chuyển đến ở cùng bố mẹ và trông khá hơn nhiều.

Anh ấy đã ghi nhớ ngày tôi đến thăm lần cuối, và có thể tính được số ngày giữa hai lần đến thăm của tôi. Tôi ngộ ra rằng chúng sinh thực sự trân quý cơ hội ở bên các đệ tử Đại Pháp, và chính sự từ bi vô hạn của Sư phụ đã cứu họ. Tất cả những gì chúng ta cần làm là nỗ lực.

Mẹ của Tiểu Đinh nói với tôi: “Con trai tôi có được cuốn Cửu Bình trên đường phố. Cuốn sách này thực sự giúp mọi người thấy được sự tàn bạo của ĐCSTQ đối với những người vô tội. Giờ tôi đã 80 tuổi, và tôi đã chứng kiến nhiều việc làm tà ác của cái Đảng này được nêu trong cuốn sách.”

Tôi đáp lại: “ĐCSTQ xảo quyệt luôn sử dụng tuyên truyền lừa dối, khiến người dân tin rằng chúng đang nỗ lực phục vụ nhân dân. ĐCSTQ dạy người dân của nó làm một người yêu nước và duy trì trật tự xã hội, trong khi quan chức tham nhũng lấy hàng tỷ đồng tiền thuế của người dân mang ra nước ngoài.”

Tôi tiếp tục nói: “Nhiều con cháu của những quan chức tham nhũng này có nhà cửa sang trọng ở nước ngoài và khoản tiền gửi khổng lồ trong các tài khoản ngân hàng, và nhiều người còn có được căn cước công dân của nước ngoài. Thực tế là chính các quan chức tham nhũng của ĐCSTQ đã đưa Trung Quốc đến bờ vực sụp đổ. Một số người đã trở nên bối rối và cho rằng ĐCSTQ là Trung Quốc. Đất nước là đất nước, Đảng là Đảng! Người Trung Quốc là hậu duệ của Hiên Viên Hoàng đế, còn ĐCSTQ là tà linh đến từ phương Tây. Hãy nhanh chóng thoái ĐCSTQ tà ác này!”

Nghe thấy vậy, bà đã vui mừng đồng ý. Tiểu Đinh kể tôi nghe về tình hình xã hội và các vấn đề trong nước và quốc tế. Anh ấy cũng tiết lộ những việc làm tà ác của ĐCSTQ trong khi bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy vui mừng vì sự thức tỉnh của anh ấy.

Trước khi tôi về, bố anh ấy nói với tôi: “Chúng tôi rất mừng là cậu có thể đến thăm chúng tôi. Chúng tôi vinh hạnh được chào đón cậu ở đây!” Tiểu Đinh đề nghị tôi qua thăm anh ấy bất cứ khi nào có thể.

Phần II

Có một Giám đốc trong công ty trước đây của tôi đã chịu quả báo vì bức hại các học viên Đại Pháp.

Tôi nghe nói rằng anh ấy bị đột quỵ tại cơ quan và được đưa đến bệnh viện cấp cứu. May mắn là việc hồi sức đã thành công và anh ấy đã sống sót. Tuy nhiên, sự cố đó đã khiến anh bị liệt và không thể rời khỏi nhà.

Lúc đó, anh ấy thậm chí vẫn chưa đến 50 tuổi. Đến thời điểm này anh ấy đã phải nằm nhà hơn 10 năm, gần giống như sống trong tù.

Khi anh ấy tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp nhiều năm trước, tôi đã từng cố gắng thuyết phục anh: “Các học viên chúng tôi là người tốt ước thúc bản thân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi không bao giờ làm tổn hại mọi người, ngay cả khi chúng tôi bị đánh đập hay mắng chửi vô lý. Ngoài ra, tôi đã từng bị nhiều căn bệnh và sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tâm thân tôi đã được tịnh hóa và bệnh tật của tôi đều biến mất, tôi đã tiết kiệm cho đất nước chúng ta một lượng tiền lớn bởi vì tôi không cần điều trị y tế nữa.”

Cuối cùng, tôi nói: “Trong xã hội Trung Quốc, tham nhũng ở khắp mọi nơi, tôi đã nỗ lực để theo nguyên lý của Đại Pháp và không lấy một xu nào từ công việc hay nhận hối lộ. Xin đừng tham gia vào việc bức hại người tốt như chúng tôi, nếu không anh sẽ tự làm tổn thương chính mình.”

Lúc đó anh ấy là một quan chức đang theo đuổi tiền bạc và địa vị cao, và anh ấy đã không nghe tôi. Thay vào đó, anh trở nên rất khó chịu và nói: “Hãy dừng nói về đề tài này! Tôi không tin vào những việc này.”

Anh ấy không chỉ mất quyền lực mà còn suýt mất mạng. Khi tôi tìm đến anh ấy, anh ấy khá sốc và bắt đầu hoảng sợ. Tôi giải thích với anh ấy rằng tôi không đến để trách cứ anh.

Anh ấy bình tĩnh lại và nói với giọng hối tiếc: “Tôi đã không nghĩ rằng cuộc bức hại tàn khốc đến như vậy. Khi tôi là Giám đốc, tôi cũng bị áp lực của cấp trên phải quản chế anh. Nhưng tôi đã không nghĩ rằng họ sẽ cắt lương của anh và khiến anh mất đi nguồn thu nhập để sống. Họ đã vùi dập anh!”

Tôi đáp: “Thực tế, gia đình tôi đã chịu cuộc bức hại vô tiền khoáng hậu, vượt xa những gì anh biết. Chúng ta đã từng là đồng nghiệp, và tất cả các anh đều thấy những thay đổi lớn của tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không chỉ có sức khỏe tốt mà hiệu quả làm việc cũng được cải thiện. Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu, cuộc sống của gia đình chúng tôi trở nên khốn khổ–chúng tôi bị sách nhiễu mỗi ngày và bị theo dõi liên tục.”

Tôi nói thêm: “Anh đã chứng kiến một số Giám đốc trong công ty chúng ta nhận lệnh từ cấp trên và đe dọa tàn bạo người thân của tôi đến khiếp đảm. Họ cấm con tôi không được đến trường, thậm chí còn hợp tác với cảnh sát để bắt bớ phi pháp và khiến con tôi hoảng sợ!”

Khi anh ấy chăm chú lắng nghe, tôi nói: “Những hành động của họ là trái pháp luật và đi ngược với hiến pháp, những hành động đó là phi pháp và phạm pháp. Những người này không thể phân biệt được đúng sai. Thiên lý là thiện ác hữu báo.”

Anh ấy nhìn tôi và gật đầu. Tôi tiếp tục: “Mặc dù anh nhận lệnh chỉ thị từ cấp trên để đóng vai trò là người trợ giúp cho chế độ của họ Giang, mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Bây giờ anh đã nhận quả báo, và người thân của anh cũng bị liên lụy vì những việc làm bất lương của anh. Tuy nhiên, vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi trở nên khoan dung và tha thứ hơn. Do đó tôi đã đến thăm anh hôm nay, hy vọng anh có thể biết chân tướng và thành tâm chuộc lại lỗi lầm.”

Kết thúc tôi nói: “Hãy để tôi giúp anh thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó! Sư phụ sẽ cứu anh miễn là anh thành tâm niệm chín chữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Vì anh ấy không thể cử động tay phải, anh đề nghị tôi viết lại các chữ này cho anh. Sau đó anh học thộc chín chữ và thoái ĐCSTQ. Trước khi tôi ra về, anh nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đến thăm tôi!”

Trong cuộc bức hại tàn khốc Pháp Luân Đại Pháp, nhiều người Trung Quốc cũng bị bức hại bởi chế độ Cộng sản. Nhiều người đã nhận quả báo vì tham gia vào cuộc bức hại và chúng tôi đã buồn khi thấy nhiều người họ gặp bất hạnh trong những năm qua.

Văn hóa truyền thống Trung Quốc cho rằng thiện ác hữu báo. Là các học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta không muốn thấy những quan chức này chịu quả báo sau khi mù quáng tuân theo các chính sách bức hại không có cơ sở pháp lý.

Đối với những người gặp bất hạnh, họ có thể là đã tự mình chuốc lấy. Nếu các học viên chúng ta có thể giảng chân tướng cho họ bằng tâm từ bi, rất có thể họ sẽ cảm nhận được lòng tốt của chúng ta và cảm kích vô hạn đối với một sinh mệnh được Đại Pháp cứu.

Trên đây là thể ngộ hữu hạn của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì còn chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/3/401943.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/9/183960.html

Đăng ngày 02-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share