Bài viết của Hy Kim

[MINH HUỆ 25-04-2020] Trong một buổi tiệc của người bạn, tôi đã gặp một vị luật sư nhân quyền nổi tiếng trong nước, ông rất ngưỡng mộ và cảm thông đối với các nhân sỹ dân chủ và thành viên trong gia đình của những sinh viên đã chết trong phong trào Lục Tứ ngày 4 tháng 6, còn gọi họ là anh hùng. Nhưng một khi nhắc đến Pháp Luân Công, trong ánh mắt ông ấy lộ ra vẻ lãnh đạm và né tránh. Tôi cũng gặp một vị giáo sư của trường đại học nghệ thuật, khi ấy tôi giới thiệu với ông một quyển sách mới là “Ma quỷ đang thống trị thế giới chúng ta”, ông ấy lập tức nói: “Tại sao lại dùng từ ‘ma quỷ’? Nghe từ này, mọi người sẽ cảm thấy các vị đang nói linh tinh gì đó.”

Một số người Trung Quốc, bao gồm cả phần tử trí thức, tự cho rằng mình có trí thức và kinh nghiệm, nhưng trong tâm có niệm đầu không đúng và sai lệch về Pháp Luân Công. Hơn 20 năm qua, tựa như có một bức tường chắn ngăn cản họ không thể hiểu chân tướng, họ chưa bao giờ nhìn thẳng vấn đề, cũng chưa nghiêm túc suy nghĩ thử xem, rằng nhận thức ấy của bản thân đến từ đâu? Thực ra, điều này bắt nguồn từ việc Đảng Cộng sản Trung Quốc tạo ra những tin đồn bôi nhọ Pháp Luân Công và gieo mầm chúng vào tư tưởng của tất cả người dân kể từ ngày 25 tháng 4 năm 1999.

Có người cảm thấy, tu luyện và tín ngưỡng Pháp Luân Công cách biệt quá xa với bản thân họ, cho rằng việc nhóm người này bị bức hại tàn khốc không có chút liên quan gì với họ. Thực sự giống như dao chưa cắt đến thịt của bản thân họ thì họ chưa biết đau.

Phong trào phản đối “Dự luật Dẫn độ” tại Hồng Kông, đã khiến người dân Hồng Kông tỉnh ngộ và bày tỏ: Hóa ra những gì Pháp Luân Công nói đều là sự thật! Qua nhiều năm như vậy, các học viên Pháp Luân Công đã chịu đựng sự đàn áp tà ác không có giới hạn, cũng chẳng chút kiêng dè của Đảng Cộng sản Trung Quốc, vì bản thân chúng tôi tin nghe theo những lời tuyên truyền bôi nhọ của Trung Cộng nên luôn có thái độ phân biệt đối xử với Pháp Luân Công, chúng tôi nợ Pháp Luân Công một lời xin lỗi!

Trong lần dịch viêm phổi Vũ Hán này, Trung Cộng che giấu và tạo giả thông tin khiến hàng triệu người rơi vào thảm họa đại dịch, thông qua sự kiện này, phần lớn người dân đã nếm trải được bài học “giáo dục” từ Trung Cộng, qua đó có thể nhìn rõ được mánh khóe lừa bịp và bộ mặt lưu manh của Trung Cộng. Sau thảm kịch đau thương, không ít người sẽ giống như Hồng Kông vậy, từ đó có nhận thức mới về Pháp Luân Công, vậy hãy bắt đầu nhận thức từ sự kiện ngày 25 tháng 4 năm 1999.

Trải qua mấy chục năm xây dựng chính quyền ĐCSTQ, Trung Cộng đã sử dụng thành thục và thành công các thủ đoạn và phương thức lừa dối để tẩy não công chúng. Một cựu phóng viên của Đài Truyền hình Phoenix TV, một kênh truyền thông thân ĐCSTQ ở Hồng Kông, gần đây đã tiết lộ rằng, Trung Cộng kiểm soát chặt chẽ tất cả tin tức truyền thông, không để cho mọi người đọc được chân tướng về trận ôn dịch, sau đó ngụy tạo giả tướng mà nó muốn mọi người tin rằng dịch bệnh dường như “không có”. Cho dù chư vị tin hay không tin, nó sẽ không ngừng lặp lại như thế, dần dần thâm nhập vào trong đầu não của công chúng, cuối cùng biến những lời giả dối ấy trở thành “lời chân thật”. Nó đã áp dụng y nguyên mánh khóe này với sự kiện ngày 25 tháng 4 năm ấy.

Trung Cộng tuyên truyền lặp đi lặp lại những lời dối trá trắng trợn về cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4, chẳng hạn như Pháp Luân Công “bao vây Trung Nam Hải” là “làm chính trị”.

Thực ra, đối với người tu luyện Pháp Luân Công mà nói, trong tâm họ ngày càng thuần tịnh, những tính toán lợi ích, tham vọng quyền lực, họ thực sự coi nhẹ và không ngừng buông bỏ, còn một điều hết sức tự nhiên là người tu luyện rời xa chính trị. Họ mang suy nghĩ rất đơn giản và thuần tịnh đến Trung Nam Hải thỉnh nguyện, giống như đứa trẻ trong câu chuyện cổ tích “Bộ quần áo mới của Hoàng Đế” của Andersen đã thẳng thắn chỉ ra rằng hoàng đế không có mặc quần áo. Họ [người tu luyện Pháp Luân Công] chỉ muốn nói lời chân thật với chính phủ, vạch trần Hà Tộ Hưu và các thành viên khác trong tập đoàn Giang Trạch Dân đã bịa đặt vu khống Pháp Luân Công, chỉ muốn nói với con người thế gian rằng “Pháp Luân Công là tốt” để tất cả mọi người đều có thể nhận được lợi ích từ môn tu luyện khí công Phật gia này.

Có người cảm thấy, làm vậy chẳng phải ngốc ư? Không phải. Người tu luyện là trọng đức (德). Đức, người xưa viết là “悳”, ý nghĩa là, trực tâm vi đức, chính là một lòng với thiên pháp, đại đạo tương thông, ở giữa không có tư niệm nào ngăn cách, không có cong cong quẹo quẹo, đây chính là đức. Các học viên Pháp Luân Công cũng giống như các vị cao đức trong thời Trung Quốc cổ đại “Thà đi thẳng chứ không chọn đường vòng”.

Các lãnh đạo và đồng nghiệp sau khi nghe tôi giải thích về ý nguyện ban đầu của cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 đã nói rằng, các vị quá ngây thơ trong chính trị. Nhưng thực ra cũng không phải là ngây thơ. Tôi đã trải qua sự kiện sinh viên Lục Tứ ngày 4 tháng 6 năm 1989, rất nhiều học viên Pháp Luân Công lớn tuổi đã trải qua Đại Cách mạng Văn hóa v.v. và nhiều lần vận động chính trị khác. Ngày 25 tháng 4 năm ấy, khi cảnh sát trong xe cảnh sát của ĐCSTQ giơ cao máy quay phim, rồi từ từ di chuyển máy quay trước mặt mọi người, mỗi học viên đều biết rằng sẽ phải đối diện với sự uy hiếp và khủng bố như thế nào. Nhưng hôm ấy, được đắm mình trong ánh quang huy của Pháp Luân Đại Pháp, mọi người đều bình tĩnh tường hòa và xem nhẹ sinh tử. Vì vậy, nếu chúng tôi không đứng lên để nói ra chân tướng, thì Phật Pháp “Chân-Thiện-Nhẫn” sẽ chìm trong oan ức; chính và tà, thiện và ác sẽ bị đảo ngược. Nếu con người thế gian mà không còn đạo ước thúc trong tâm, thì nhân loại sẽ trượt dốc và sụp đổ, sẽ có đại nạn.

Cho nên, đây là sự chân thành, thiện lương và từ bi, chẳng những không có liên quan gì đến chính trị mà còn vượt trên cả chính trị.

Trong suốt thời gian dài, Trung Cộng đã tuyên truyền vào đầu não dân chúng những logic và định nghĩa về cường đạo, về kẻ cướp, rằng: Trung Nam Hải không phải là nơi mà người dân có thể tùy tiện đến, đến đó chính là làm loạn, chính là có mưu đồ lật đổ quốc gia. Tuy nhiên ngày 25 tháng 4 năm ấy, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công chỉ đứng trên vỉa hè bên ngoài Trung Nam Hải, đứng trật tự và yên lặng trong một ngày, đợi tin tức của các học viên đại diện vào bên trong phản ánh tình hình, điều họ đề xuất là: có thể có một hoàn cảnh tu luyện bình hòa, có thể xuất bản hợp pháp sách “Chuyển Pháp Luân”, quyển sách chỉ đạo tu luyện của Pháp Luân Công. Không có đề cập gì đến chính trị, không có thị uy kích động cảm xúc của quần chúng, không có biểu ngữ hoặc khẩu hiệu, vô cùng bình hòa.

Tôi có một người bạn sinh sống nhiều năm ở nước ngoài, khi về nước thăm người thân, anh nghe tôi nói chân tướng ngày 25 tháng 4, bất ngờ là tôi chỉ vừa mở miệng thì anh ấy đã nói trước: “Đến Trung Nam Hải ư? Đó là đi thỉnh nguyện, là quyền lợi hợp pháp của công dân!” Tôi nghe xong thấy cảm động, nhiều năm sau vẫn còn ấn tượng sâu sắc, đây mới là tư duy của một người bình thường trong một xã hội bình thường! Mọi người sống, có quyền được nói sự thật, học viên Pháp Luân Công giữ vững và duy hộ thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4, đó chính là nhân quyền bẩm sinh của mỗi người dân tại Trung Quốc. Chẳng qua là, từ khi Trung Cộng cướp chính quyền đến nay, đã dùng chính sách chuyên chế cướp đoạt đi quyền tự do ngôn luận, quyền tự do suy nghĩ, quyền tự do tín ngưỡng của người Trung Quốc v.v. khiến mọi người giống như nô lệ vậy, chỉ mãi vùi đầu vào làm việc và kiếm tiền.

Thử nghĩ xem, nếu mỗi người Trung Quốc đều có quyền nói sự thật, hoặc đều kiên trì nghe chân tướng, tìm hiểu chân tướng, tự kiên trì chủ động phán đoán, phân biệt thật giả, và cự tuyệt hợp tác với Trung Cộng dối trá, cự tuyệt sự tẩy não của nó, ai ai cũng đều làm được như “người huýt sáo”, thì Trung Cộng sao còn có thể lừa dối và che giấu sự thật, để rồi tạo thành đại ôn dịch toàn cầu như hôm nay? Trong 70 năm liệu vẫn còn làn sóng nhân họa khiến 80 triệu đồng bào chết không?

Vì vậy các học viên Pháp Luân Công không chỉ giành lấy quyền tự do tín ngưỡng cho bản thân, mà còn giành lấy sự tôn nghiêm làm người, cũng như hạnh phúc và quyền lợi của mỗi người Trung Quốc, lập nên tấm bia lớn về quyền được làm người một cách đường đường chính chính.

Quét sạch đi lớp bụi dày dối trá, chân tướng hiển lộ. Ngày 25 tháng 4 năm ấy đã xảy ra hơn 20 năm rồi. Đại nạn năm ấy, sau bao nhiêu khổ đau, ngày càng có nhiều nhìn thấy sự tuyệt diệu của Pháp Luân Công. Nhìn lại ngày 25 tháng 4 năm xưa, cảnh tượng ấy giống như ngọn hải đăng chân tướng, là thước đo chuẩn mực đạo đức, càng cách xa càng hiện rõ ngọn lửa rực sáng sự thuần chính và thù thắng của nhóm người Pháp Luân Công lấy “Chân-Thiện-Nhẫn” làm tiêu chuẩn, khiến người người chiêm ngưỡng mãi không thôi, là hy vọng duy nhất cho con người thế gian trong đại kiếp nạn.

Những ai vẫn còn tin nghe theo lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc, rồi trong tâm ôm giữ cách nhìn sai lệch về Pháp Luân Công, hãy nên chính lại cái tâm không ngay thẳng ấy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/25/切肤之痛后-再看四·二五-404260.html

Đăng ngày 28-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share