Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở New Zealand

[MINH HUỆ 24-04-2020] Ngày 25 tháng 4 năm 1999, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công đã đến Văn phòng thỉnh nguyện của Quốc vụ viện ở Bắc Kinh để yêu cầu cơ quan chính quyền thả các học viên Pháp Luân Công vừa bị bắt giữ trước đó ở Thiên Tân. Đồng thời, các học viên yêu cầu cơ quan chính quyền cho phép xuất bản hợp pháp các cuốn sách của Pháp Luân Công cũng như cho phép người tu luyện Pháp Luân Công có được hoàn cảnh luyện công hợp pháp. Cuộc thỉnh nguyện lần này đã tạo nên sự chấn động cho cả trong và ngoài nước. Nó được xã hội quốc tế nhìn nhận là “cuộc thỉnh nguyện ôn hòa, lý tính có quy mô lớn nhất và toàn vẹn nhất trong lịch sử thỉnh nguyện ở Trung Quốc”. Nó trở thành một tượng đài vĩnh hằng đi vào sử sách về việc các học viên Pháp Luân Công sử dụng phương thức hòa bình để đòi hỏi quyền tự do tín ngưỡng.

Cơ duyên dẫn đến cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 chính là sự kiện cảnh sát Thiên Tân bắt giữ các học viên Pháp Luân Công ở Viện giáo dục Thiên Tân. Thấm thoắt đã hai mươi mốt năm trôi qua, tôi chính là nhân chứng đã chứng kiến sự việc xảy ra ở Viện giáo dục Thiên Tân. Hồi tưởng lại từng chút từng chút những việc xảy ra vào năm ấy, tôi cảm thấy hệt như tất cả đều mới xảy ra vào ngày hôm qua. Tôi đã tận mắt chứng kiến tâm đại nhẫn đại thiện của đệ tử Đại Pháp kiên trì giữ vững “Chân-Thiện-Nhẫn” và tôi cũng đã chứng kiến sự tàn bạo của cảnh sát Thiên Tân khi bức hại người tốt cũng như hành vi thấp hèn của ĐCSTQ cố ý bức hại Pháp Luân Công.

Bài viết của nhà khoa học bất lương phỉ báng Pháp Luân Công

Ngày 11 tháng 4 năm 1999, Nhà khoa học bất lương Hà Tộ Hưu cho đăng tải bài viết có tựa đề là “Tôi không tán thành thanh thiếu niên luyện khí công” trên Tạp chí “Khoa học kỹ thuật thanh thiếu thiên” của Viện giáo dục Thiên Tân. Ông ta đã sử dụng thủ đoạn bịa đặt, vu khống và phỉ báng để công kích Pháp Luân Công, bôi nhọ hình tượng người tu luyện Pháp Luân Công và vu khống Nhà sáng lập Pháp Luân Công. Tạp chí này được phát hành rộng rãi trong cả nước cho nên đã gây ra ảnh hưởng nhất định.

Sau khi biết được tình huống này, các học viên Pháp Luân Công ở Thiên Tân đã viết thư gửi cho cơ quan chính phủ. Họ viết ra những trải nghiệm chân thật của bản thân mình sau khi tu luyện Đại Pháp có thể khiến cho thân thể khỏe mạnh và nâng cao đạo đức, đem lại trăm điều lợi ích cho bản thân, gia đình và xã hội. Trong khoảng thời gian từ ngày 18 tháng 4 đến ngày 25 tháng 4, vì để làm rõ sự thật thêm một bước nữa, một số học viên Pháp Luân Công ở Thiên Tân và các địa khu lân cận đã đến Viện giáo dục Thiên Tân để giảng rõ chân tướng cho các nhân viên trong ban biên tập, mong rằng ban biên tập có thể đính chính nội dung bài viết để vãn hồi ảnh hưởng xấu đã gây ra.

“Các bạn giữ trật tự tốt quá!”

Từ ngày 21 tháng 4 đến ngày 23 tháng 4, tôi đi đến Viện giáo dục Thiên Tân trong ba ngày liên tiếp để chuẩn bị trình bày về những trải nghiệm tu luyện cá nhân của mình cho ban biên tập. Lúc đó, tuy tôi chỉ mới tu luyện được một năm nhưng Pháp Luân Đại Pháp đã khiến cho thân tâm tôi phát sinh biến hóa to lớn. Tôi từng mắc rất nhiều căn bệnh nặng như tim mạch, xơ gan v.v., nhưng tôi đã trở nên mạnh khỏe sau khi tu luyện. Trước đây, tôi là một người lòng dạ hẹp hòi và xem trọng được mất, nhưng Đại Pháp đã khiến tôi trở thành một người cởi mở và rộng lượng, đâu đâu cũng nghĩ cho người khác.

Buổi trưa ngày 21 tháng 4, lúc tôi đến trước Viện giáo dục thì có không ít đồng tu từ thành phố và các quận ngoại ô đã đến chờ sẵn. Mọi người ngồi ngay ngắn và tĩnh lặng, chừa ra một lối đi rộng rãi không làm cản trở người khác đi lại, cũng không gây cản trở cho các hoạt động thường nhật của Viện giáo dục. Các học viên đều rất bình hòa, lý tính, không có khẩu hiệu cũng không có biểu ngữ nào, không ai lớn tiếng la lối. Họ chỉ yên lặng chờ đợi gặp mặt nói chuyện với ban biên tập tạp chí.

Vì để giảm bớt việc di chuyển tới lui, rất nhiều học viên đã cố gắng ít ăn uống để hạn chế việc đi vệ sinh nhiều lần. Lúc cần đi vệ sinh, mọi người đều đến nhà vệ sinh công cộng ở bên ngoài Viện giáo dục. Mọi người tự giác xếp hàng ngay ngắn và nhường nhịn cho những người bình thường không tu luyện. Cách một khoảng thời gian thì lại có học viên cầm túi đựng rác đi nhặt vỏ chai nước, túi thực phẩm, giấy vụn mà người khác quẳng xuống đất v.v. Mặc dù có vài nghìn người ngồi trong khuôn viên trường học nhưng bầu không khí vô cùng yên tĩnh và có trật tự.

Xung quanh Viện giáo dục là các khu dân cư và cửa hiệu. Người dân cảm thấy ngạc nhiên khi thấy có vài nghìn người ra vào Viện giáo dục trong mấy ngày liền, nhưng họ không hề biết đã xảy ra chuyện gì. Cũng có những người thích náo nhiệt đến hỏi thăm xem rốt cuộc là có việc gì. Học viên Pháp Luân Công đã nói cho họ nghe nguyên do và họ cảm khái nói: “Các bạn luyện Pháp Luân Công thật tốt quá. Nhiều người như vậy mà rất có trật tự. Chúng tôi không hề nghe một tiếng ồn nào.”

Đường Cam Túc phía trước cổng Viện giáo dục là đường giao thông chính ở khu Hòa Bình, người và xe cộ qua lại tấp nập. Trong mấy ngày hôm đó, mỗi ngày đều có học viên Pháp Luân Công làm nhiệm vụ duy trì trật tự để đảm bảo giao thông ở xung quanh Viện giáo dục lúc nào cũng thông thoáng, không bị tắc nghẽn.

Cục quản lý giao thông thành phố Thiên Tân cũng phái nhân viên điều khiển giao thông ở con phố lân cận. Sau khi cảnh sát giao thông đến nơi hiện trường, anh ta khen ngợi các học viên rằng: “Các bạn giữ trật tự tốt quá.”

Sóng to gió lớn đang chờ đợi

Ngày 22 tháng 4, trời u ám nhiều mây, vào buổi trưa hôm đó trời bắt đầu đổ mưa. Ngước nhìn lên trên, tôi thấy rèm cửa buông xuống trên khung cửa kính ở các phòng học, chỉ còn lộ ra ống kính quay phim liên tục điều chỉnh phương hướng để lén lút ghi hình các học viên đang làm nhiệm vụ duy trì trật tự cũng như các học viên đang ngồi tĩnh tọa. Theo lời của Hác Phượng Quân, một cựu quan chức Phòng 610 ở Cục An ninh quốc gia Thiên Tân cho biết xung quanh các tầng lầu ở Viện giáo dục đều có lắp sẵn máy quay phim bí mật để ghi hình toàn bộ hơn 5.000 học viên Pháp Luân Công có mặt ở nơi hiện trường lúc đó.

Lúc đầu, nhân viên tiếp tân của Viện giáo dục nghe thấy lời phản ánh từ người đại diện của các học viên Pháp Luân Công thì anh ấy mới hiểu rõ tình huống chân thật về Pháp Luân Công không hề giống như những lời phỉ báng của Hà Tộ Hưu. Anh ấy đã rất cảm động trước sự chân thành và thiện lương của các học viên và hứa rằng sẽ nhanh chóng đính chính bài viết để vãn hồi ảnh hưởng.

Nhưng cho đến ngày 23 tháng 4, một học viên Pháp Luân Công đã nghe được các cảnh sát mặc thường phục đứng bên cạnh thì thầm với nhau: “Bên trên đưa xuống mệnh lệnh là không cho phép đính chính bài viết.”

Đại Pháp thù thắng cảm động lòng người

Buổi trưa ngày 23 tháng 4, Viện giáo dục dùng loa công suất lớn tuyên truyền học viên Pháp Luân Công quấy nhiễu các hoạt động thường nhật của trường học để yêu cầu chúng tôi rời khỏi trường, nếu chúng tôi không rời khỏi thì phải tự mình gánh lấy hậu quả. Các học viên có mặt ở khuôn viên trường không hề nao núng, có học viên còn tiếp tục giảng chân tướng cho ban lãnh đạo nhà trường.

Lúc đó tôi đang tĩnh tâm học Pháp, tôi nghe thấy có người nói: ”Chị hãy nhìn xem Pháp Luân kìa!” Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt trời trên không trung chính là một Pháp Luân lớn, liên tục xoay chuyển thuận chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ, có thể nhìn thấy rõ chữ Vạn màu vàng kim ở chính giữa. Tôi cúi đầu xuống thì phát hiện trong không khí, trên mặt đất, trên tường, trên thân của các học viên, đâu đâu cũng có Pháp Luân đủ sắc màu với kích thước to nhỏ khác nhau. Nước mắt tôi lập tức tuôn rơi, các đồng tu đứng cạnh tôi không thể kìm nén được sự vui mừng. Chúng tôi không làm ầm lên mà chỉ lặng lẽ song thủ hợp thập. Cảnh tượng này tiếp tục kéo dài gần nửa giờ đồng hồ.

Những người có mặt ở hiện trường đều bị chấn động bởi cảnh tượng thù thắng này. Một cảnh sát đội mũ chạy ra khỏi cổng, vừa chạy vừa la lớn: “Không hay rồi! Không hay rồi! Nhiều Pháp Luân như thế này!” Một số cảnh sát khác bắt đầu thì thầm: “Thật xuất sắc! Tất cả đều là chân thật. Chúng ta đừng gây chuyện với họ nữa!” Những người dân sinh sống xung quanh Viện giáo dục cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng thần kỳ này. Họ tập trung lại đàm luận với nhau. Có người vừa chỉ tay vừa không ngừng la lên: “Hãy nhanh đến xem này! Có cái màu đỏ! Có cái màu xanh lục! Có cả màu xanh lam nữa!”

Cuộc giao chiến giữa chính-tà và thiện-ác

Khoảng 6 giờ tối ngày 23 tháng 4, lúc tôi ra ngoài chuẩn bị đi mua một ít đồ ăn thì phát hiện có ít nhất 6 xe cảnh sát đậu bên đường Cáp Mật gần với đường Cam Túc, bên kia đường còn có vài chiếc xe chở khách loại lớn. Hàng trăm cảnh sát chống bạo động đứng chen chúc nhau ở đường Cam Túc.

Tôi lập tức quay trở về vị trí ban đầu sau khi nhìn thấy tình huống này. Trong lòng tôi dâng trào cảm xúc vừa phẫn nộ vừa bi tráng. Tôi cảm thấy phẫn nộ vì “lực lượng cảnh sát nhân dân” dưới sự thống trị của ĐCSTQ dám ngang nhiên trấn áp vũ trang đối với một nhóm người tốt nhất trong xã hội. Tôi cảm thấy bi tráng vì Đại Pháp là điều tôi đã tìm kiếm hơn nửa đời người, cho dù xảy ra bất cứ việc gì thì tôi cũng sẽ duy hộ Đại Pháp và kiên trì giữ vững tín ngưỡng.

Màn đêm buông xuống ở Viện giáo dục Thiên Tân, trong một lúc mây đen che kín bầu trời và tà ác điên cuồng kéo đến. Sau khi Tống Bình Thuận, Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật Thiên Tân đương thời vừa lái xe rời khỏi hiện trường thì một nhóm cảnh sát chống bạo động hùng hổ tiến vào. Họ vung dùi cui và bắt đầu la hét yêu cầu các học viên tự động rời khỏi trường học, nếu ai không đi thì sẽ bị bắt vì tội “gây rối trật tự công cộng”. Cảnh sát la hét từng lượt nhưng các học viên Pháp Luân Công vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ không hề động đậy.

Các đồng tu ngồi cạnh tôi bắt đầu đọc thuộc sách Tinh Tấn Yếu Chỉ. Lúc mới bắt đầu đọc chỉ có mười người, rồi vài chục người, vài trăm người, cuối cùng thì cả nghìn người ở hiện trường cùng nhau đồng thanh đọc thuộc những bài kinh văn trong sách từ “Luận Ngữ”, “Rộng Lớn”, “Chân Tu” v.v. Âm thanh của Phật Pháp vĩ đại kinh thiên động địa đã chấn động khắp hoàn vũ.

Cảnh sát vô cùng khiếp sợ. Họ xông vào, điên cuồng vung dùi cui và cưỡng chế lôi kéo các học viên ra khỏi trường. Khi thấy không làm gì được thì họ giơ tay giơ chân đấm đá học viên không phân biệt nam nữ già trẻ lớn bé. Đối mặt với cường quyền bạo lực, đệ tử Đại Pháp đã thật sự làm được đại thiện đại nhẫn. Trong lúc bị xô đẩy, thậm chí là bị đánh đập, các học viên vẫn hướng đến cảnh sát nói lên sự thật và khuyến thiện họ.

Một bác gái trên 60 tuổi với mái tóc hoa râm đã bị cảnh sát hành hung và đánh đập dữ dội nhưng bác ấy vẫn không ngừng giảng chân tướng cho họ: “Các cháu không thể đối xử như vậy với những người tốt như chúng tôi. Nếu bác không tu luyện Pháp Luân Công thì bác sớm đã chết rồi. Bác đã từng mắc bệnh mạch vành, chính là Đại Pháp đã cứu mạng bác …” Bác ấy cứ nhắc đi nhắc lại như vậy. Giọng nói càng lúc càng yếu và một lúc sau, bác ấy đã ngất đi.

Bốn cảnh sát khác chia nhau lần lượt nắm lấy hai chân của một học viên lớn tuổi và kéo lê bà ra ngoài cổng trường. Kéo đến giữa đường, quần áo của bà bị rách toạt để lộ ra phần bụng và hông, phần áo lộn ngược lên che mất đầu của bà, và phần lưng trần bị kéo lê trên mặt đất. Bà bị kéo lê như vậy từ trong sân trường ra đến tận ngoài cổng.

Một cảnh sát khác nắm lấy tóc của một nữ học viên, anh ta liên tục dùng chân đá vào chân học viên này và quẳng cô ấy vào trong xe. Có một học viên bị cảnh sát đánh ngã xuống đất, rồi dùng chân dẫm lên người và kéo quăng vào xe. Có cảnh sát dùng loa cầm tay đánh vào phần ngực của một nữ học viên khiến cho cô ấy đau quá không chịu nổi nên ngã lăn ra đất. Có người bị đánh rơi mất giày, chỉ còn lại một chiếc mang bên chân. Lúc này, những người cảnh sát với đôi mắt đỏ ngầu, liên tục chửi rủa và đánh đấm, quăng những học viên bị đánh vào trong một chiếc xe lớn.

Nhìn thấy một cảnh sát đang đánh một bé gái, một học viên nam trẻ tuổi đã chạy đến nói với anh ta: “Các anh không được đánh trẻ con. Anh nhìn xem cô bé còn nhỏ tuổi như vậy.” Người học viên nam chưa kịp dứt lời, cảnh sát đã nắm lấy tóc của người học viên và đập đầu anh ấy vào tường. Ngay lập tức, máu từ trên đầu người học viên tuôn ra như nước. Sau đó, cảnh sát cũng bắt anh ấy đưa lên xe.

Tôi gần như là người cuối cùng rời khỏi trường, vừa đi ra đến lề đường thì tôi nhìn thấy có hai chiếc xe khách loại lớn chở ít nhất 30 đến 40 đệ tử Đại Pháp đã lăn bánh. Sau này, tôi mới biết là có tổng cộng 45 học viên đã bị bắt giữ. Lúc Đài truyền hình CCTV báo cáo về vụ việc xảy ra ở Viện giáo dục Thiên Tân, Cục trưởng Cục Công an Thiên Tân đã nói dối một cách trắng trợn rằng cảnh sát Thiên Tân không đánh người và không bắt người.

Cơ quan chính quyền Thiên Tân “đề nghị” lên Bắc Kinh giải quyết vấn đề

Sau khi bị đuổi ra khỏi Viện giáo dục Thiên Tân, một bộ phận đồng tu chúng tôi đã ngồi tĩnh tọa ở cơ quan chính phủ thành phố trên đường Thái An để yêu cầu thả các đồng tu bị bắt giữ phi pháp và yêu cầu có được một hoàn cảnh tu luyện hợp pháp.

Các học viên đứng chật kín ở khu vực dành cho người đi bộ đối diện vườn hoa phía trước Ủy ban Thành phố. Tuy các học viên Pháp Luân Công vừa mới trải qua cuộc đàn áp tàn bạo nhưng họ vẫn ôn hòa và yên tĩnh đứng chờ các nhân viên công tác để biểu đạt yêu cầu của mình.

Lúc đó đã gần 12 giờ khuya. Có một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi bước ra khỏi cánh cổng sắt kế bên Ủy ban Thành phố, trong tay ông ta cầm loa khiển trách: “Các anh nghe rõ chứ! Bây giờ tôi ra lệnh cho các anh nhanh chóng rời khỏi chỗ này! Nếu các anh không đi thì phải tự mình gánh nhận hậu quả …” Học viên lập tức trả lời: “Các ông hãy thả những người các ông đã bắt giữ. Nếu các ông không thả người thì chúng tôi chỉ có thể đợi đến trời sáng đi tìm chính phủ thành phố nói lời công đạo!”

Sau khi cương trì được một lúc, ông ta lớn tiếng nói: “Các anh cử ra vài người đại diện vào đây nói chuyện với tôi!” Năm sáu học viên đứng gần lối ra vào đã chủ động đi theo ông ta. Lúc các học viên đại diện yêu cầu thả người thì ông ta nói rằng Bộ Công an tiếp nhận vụ việc này. Nếu như không nhận được quyền từ Bắc Kinh thì không thể thả các học viên Pháp Luân Công đã bị bắt, cho nên ông ta đã đề nghị như sau: “Các anh hãy đến Bắc Kinh, đến Bắc Kinh mới có thể giải quyết vấn đề.”

Ngày 8 tháng 6 năm 2005, Hác Phượng Quân, một cựu quan chức Phòng 610 ở Thiên Tân đã xác nhận điểm này trong một cuộc phỏng vấn ở nước Úc. Hác Phượng Quân nói: “Viện giáo dục Thiên Tân tọa lạc ở khu Hòa Bình và nằm trong phạm vi quản hạt của phân cục chúng tôi… Ủy ban Thành phố đã gặp các học viên nói rằng vụ việc Pháp Luân Công không nằm trong phạm vi quản lý của thành phố Thiên Tân cho nên họ đã yêu cầu các học viên đi đến Bắc Kinh.”

10.000 học viên thỉnh nguyện ôn hòa vào ngày 25 tháng 4

Ngày 25 tháng 4 năm 1999, gần 10.000 học viên Pháp Luân Công đã sử dụng quyền thỉnh nguyện được quy định trong Hiến pháp Trung Quốc. Các học viên không hẹn mà cùng đến thỉnh nguyện tại Văn phòng thỉnh nguyện của Quốc vụ viện bên cạnh Trung Nam Hải.

Vào khoảng 12 giờ trưa, 5 học viên Pháp Luân Công đại diện đi vào Quốc vụ viện để nói chuyện với các quan chức chính phủ và đưa ra ba yêu cầu của các học viên Pháp Luân Công như sau: thả các học viên bị bắt giữ ở Thiên Tân, cho phép xuất bản các cuốn sách của Pháp Luân Công và yêu cầu có được hoàn cảnh luyện công hợp pháp.

Thủ tướng đương nhiệm là ông Chu Dung Cơ đã xác nhận chắc chắn rằng quốc gia sẽ không can thiệp vào chính sách luyện công của quần chúng và hạ lệnh cho cảnh sát Thiên Tân thả người.

Chiều tối hôm đó, cảnh sát Thiên Tân đã thả các học viên Pháp Luân Công bị bắt giữ. Ngay sau đó, các học viên Pháp Luân Công đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cũng lần lượt lặng lẽ ra về. Toàn bộ quá trình thỉnh nguyện diễn ra một cách ôn hòa, bình tĩnh và có trật tự. Sau khi rời đi, các học viên đã dọn dẹp sạch sẽ giấy vụn và tàn thuốc lá của cảnh sát rơi vãi trên đường.

Vụ việc xảy ra ở Viện giáo dục Thiên Tân chính là một âm mưu đen tối đã được ĐCSTQ tính toán từ trước. Mục đích của nó là để dàn dựng lý do cho cuộc bức hại. Tuy đối mặt với sự tà ác của ĐCSTQ nhưng các học viên Pháp Luân Công từ đầu đến cuối vẫn dùng tấm lòng chân thành và thản đãng, cùng với hành vi đạo đức cao thượng để hướng đến thế nhân chứng thực sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Từ Viện giáo dục Thiên Tân cho đến Trung Nam Hải ở Bắc Kinh, đâu đâu cũng thể hiện ra phong thái của người tu luyện Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/4/24/404283.html

Đăng ngày 27-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share