Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-03-2020] Vì không muốn liên lụy đến chồng, nên tôi chưa bao giờ nói với gia đình nhà chồng rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi dịch viêm phổi Vũ Hán bùng phát, càng ngày càng có nhiều thành phố, thôn làng, và các khu dân cư bị cách ly, hoạt động của người dân cũng bị hạn chế. Bầu không khí ở Trung Quốc bỗng trở nên ngột ngạt và mọi người đều cảm thấy hoảng loạn. Khi mọi người đang đứng trước cái chết, tôi mới nhớ ra rằng em họ của chồng tôi, Vĩnh Cường, và gia đình của chú ấy vẫn chưa làm tam thoái. Tôi cảm thấy rất lo lắng và mong muốn giảng chân tướng cho họ.

Tôi liền chuẩn bị vài tấm bùa hộ mệnh, một tờ tài liệu chân tướng về đại dịch viêm phổi Vũ Hán, và một chiếc USB có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi phát chính niệm giải thể hết thảy can nhiễu và cầu xin Sư phụ an bài cho tôi cơ hội để nói chuyện với họ.

Cơ hội thứ nhất

Một buổi chiều, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ cháu gái của tôi. Cháu nói rằng cháu muốn mang biếu tôi một ít đồ ăn. Cháu đang sống ở ngôi làng nơi hai vợ chồng tôi từng sinh sống. Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đồng thời tôi cũng hiểu rằng đây là an bài của Sư phụ để tôi có thể đưa cho cháu tài liệu chân tướng mà tôi đã chuẩn bị. Tôi gặp cháu gái ở cổng chính dẫn vào khu dân cư của tôi. Bảo vệ của khu dân cư đã cho phép tôi ra ngoài để gặp cháu.

Ngay khi cháu gái đưa đồ ăn cho tôi, tôi đã đưa cho cháu túi tài liệu và nhờ cháu mang đến cho Vĩnh Cường. Cháu gái tôi, cha mẹ cháu, và anh trai của cháu đã minh bạch chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và đã làm tam thoái. Tôi nhắc cháu hãy nói với gia đình của mình và gia đình chú Vĩnh Cường thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cháu hứa sẽ làm theo lời tôi dặn.

Sau khi cháu rời đi, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng tôi vẫn mong muốn có một cơ hội giảng chân tướng trực tiếp cho gia đình Vĩnh Cường về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Cơ hội thứ hai

Một hôm, chồng tôi nói với tôi rằng bệnh đau lưng của mẹ chồng tôi bị tái phát, và bà muốn chúng tôi đưa bà đến bệnh viện. Chúng tôi liền lái xe về quê và đưa mẹ chồng tôi đến bệnh viện. Bác sỹ nói với chúng tôi rằng ông không thể giúp gì nhiều cho bệnh đau lưng của bà, và bà chỉ có thể về nhà nằm nghỉ tĩnh dưỡng.

Bởi vì chúng tôi phải về quê thăm bà hai lần một tuần, nên bảo vệ ở cổng làng đã cho phép chúng tôi vào làng một cách dễ dàng.

Chủ Nhật, ngày mùng 1 tháng 3, tôi và chồng về quê thăm mẹ chồng. Khoảng giữa trưa hôm ấy, Vĩnh Cường cũng tình cờ mang đồ ăn đến biếu bà. Tôi nói với chú ấy rằng buổi chiều tôi sẽ mang bát đựng đồ ăn đến trả lại cho chú. Tôi biết đây là một cơ hội tuyệt vời mà Sư phụ đã an bài cho tôi!

Buổi chiều hôm đó, khi tôi mang bát đến nhà Vĩnh Cường, cả gia đình chú ấy đều đang ở nhà. Tôi nói rằng vì lo lắng cho sự an toàn của họ nên tôi đã không nói với họ nhiều về Pháp Luân Đại Pháp, và tôi rất xin lỗi về điều này. Sau đó, tôi giảng chân tướng về vụ tự thiêu giả mạo trên quảng trường Thiên An Môn và những lợi ích mà nhiều người đã thu được nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng giải thích về việc ĐCSTQ đã phá hủy văn hóa truyền thống Trung Hoa một cách có hệ thống như thế nào thông qua các cuộc vận động chính trị của nó. Tôi nói với họ rằng ĐCSTQ đã gây ra cái chết cho hơn 80 triệu người dân Trung Quốc ngay cả trong thời bình, và hiện tại còn thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp còn sống hòng kiếm món lợi kếch xù.

Khi tôi nói đến đây, trời đột nhiên chuyển mây đen và bắt đầu mưa. Ngay sau đó, tuyết bắt đầu rơi. Mọi người đều nói rằng thời tiết thật không bình thường. Tôi ngộ ra rằng khi tôi đang giảng chân tướng, tại không gian khác cũng diễn ra một cuộc đại chiến giữa chính và tà.

Khi tôi khuyên họ thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ để tránh bị liên lụy bởi những tội ác mà nó gây ra, họ đều vui vẻ đồng ý.

Vợ của Vĩnh Cường còn đề nghị tôi trình diễn cho họ xem công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã làm mẫu cho họ bài tĩnh công và kể cho họ nghe những cải biến về sức khỏe của tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Họ đã hỏi tôi nhiều câu hỏi và đều chăm chú lắng nghe khi tôi trả lời.

Ngay trước khi tôi rời đi, mặt trời đã xuất hiện trở lại. Tôi rất vui vì cả gia đình họ đã thoát khỏi bóng tối của ĐCSTQ và hướng tới một tương lai tươi sáng.

Trước khi tôi rời đi, vợ của Vĩnh Cường nói: “Chị dâu, em có lời này muốn nói thật với chị, em thấy cách đối nhân xử thế của chị không giống người thường, em cũng ngờ ngợ chị là người có tín ngưỡng, chỉ là người không dám nói ra. Chị và anh em (chồng tôi) đều là những người sống có trách nhiệm và không bao giờ phàn nàn. Anh chị còn rất hiếu thuận với cha mẹ, và là một tấm gương sáng để chúng em noi theo. Chúng em thực sự rất ngưỡng mộ anh chị.”

Khi họ cảm ơn tôi vì đã nói cho họ tất cả những thông tin này, tôi nói: “Hãy cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã dạy chị chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và làm người tốt.”

Họ nói: “Chúng con cảm ơn Sư phụ!” Tôi có thể nhận thấy vui mừng trên khuôn mặt của họ khi sinh mệnh được đắc cứu.

Cuối cùng, tôi muốn chia sẻ với các đồng tu rằng chúng tay hãy nắm bắt lấy từng cơ hội để giảng chân tướng cứu chúng sinh. Tôi hy vọng nhiều chúng sinh hơn nữa sẽ được đắc cứu và có một tương lai tươi sáng. Sư phụ đã lao tâm khổ tứ để an bài cho chúng ta cơ hội cứu nhiều người hơn nữa. Chúng ta không có lý do gì để do dự cả. Thời gian đang rất cấp bách rồi.

Sư phụ giảng:

“Mỗi một lần cơ hội đều sẽ không trở lại nữa.” (Nhổ tận gốc, Tinh Tấn Yếu Chỉ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/9/402152.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/13/183626.html

Đăng ngày 24-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share