Bài của một học viên lớn tuổi từ Tây Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-12-2005] Tôi là một học viên lớn tuổi Đại Pháp từ Tây Bắc Trung Quốc. Tôi đã qua nhiều trắc nghiệm và khó nạn trong nhiều năm qua. Tôi cảm thấy biết ơn Sư phụ, mà đã làm cho tôi nhiều như vậy, và sự giúp đỡ của các bạn đồng tu. Nơi đây tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi với mọi người. Xin chỉ điểm cho những gì không đúng.

Bỏ lại thế giới khổ đau và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi bị bệnh thấp khớp, bệnh tim, thiếu máu, bạch huyết cầu thấp, áp huyết thấp, v.v. Không có chỗ nào nơi cơ thể tôi mà không bị đau. Tháng hai 1995, tôi bị té và gãy xương đùi. Lúc tôi 17 tuổi, tôi bị thấp khớp nặng. Vì tôi uống thuốc quá nhiều, xương của tôi trở nên rất cứng và dễ gãy.

Xương của tôi sẽ bị gãy nếu đụng nhẹ vào, vì vậy, cườm tay, cùi chỏ và đầu gối tôi đều bị gãy trong các vụ té. Tôi cần đi xe đạp đi từ nhà đến sở làm. Khi tôi gặp nhiều người, tôi bị chóng mặt và tôi té xuống đường. Tay và chân tôi đều đã bị gãy. Tôi chuyển đến một trường học gần nhà để làm việc. Không lâu sau khi tôi đang cưỡi xe đạp của tôi, tôi bị té và gãy xương đùi. Phải cần một miếng sắt dài ba bốn tất để sửa chân tôi lại. Tôi phải dùng hai cây nạng và không thể tự lo cho tôi. Hơn nữa, tôi có nhiều thứ bệnh, vì vậy tôi rất đau khổ ngoài sức diễn tả.

Trong khi chịu tất cả những khó khăn đó, tôi được may mắn lớn lao gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người đều nói Đại Pháp tốt, vì vậy tôi cũng muốn thử. Khi tôi bắt đầu ngồi định trong tư thế kiết già, tôi xin Sư phụ giúp tôi. Tôi có thể ngồi tréo đôi chân. Tôi chỉ cảm thấy các cây kim bấu vào thịt tôi. Cái đau làm tôi run cả người. Nước mắt không thể phân biệt được với mồ hôi. Ngực tôi ướt sủng. Tôi chỉ ngồi được mười phút, nhưng cảm thấy như đã nhiều năm qua.

Tôi kiên trì tập luyện và học Pháp. Sư phụ vĩ đại và từ bi của tôi luôn cho tôi những điềm chỉ rõ ràng. Vì tôi đau bệnh suốt năm, tính tình tôi không tốt và tôi thường nổi nóng. Trong một giấc mơ, Sư phụ chỉ cho tôi rõ ràng rằng tôi đi xuống thế giới này từ một tầng cao. Khi tôi học Pháp nghiêm trang, Sư phụ cũng cho tôi một sự chỉ dẫn rỏ rệt rằng tôi đi lên dọc theo cùng con đường mà tôi đã rớt xuống từ một cấp cao. Như vậy, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi học Pháp nghiêm trang, tập công, và nâng cao Tâm tính. Sau ba tháng, tôi cảm thấy rất thoả mái. Tôi nghĩ, tôi phải lấy các cây kim gâm trong chân tôi ra. Sau khi tôi đi đến nhà thương, người giám đốc nhà thương so sánh các hình chụp x-tuyến với những tấm chụp ba tháng trước. Ông sửng sốt hỏi tôi đã uống thuốc trường sinh gì. Ông cũng để ý rằng da dẻ tôi cũng trở nên hồng hào. Xương đùi tôi từ dẹp trở nên tròn. Tất cả các bác sỹ nghĩ rằng điều đó là không tưởng tượng nổi. Tôi nói với họ điều này xảy ra vì tôi tập luyện Pháp Luân Công. Vì tôi đã có nhiều bệnh như vậy và hết tất cả các bệnh, họ rất ngạc nhiên. Giám đốc nhà thương quyết định rằng tôi phải nhập viện ngay tức khắc và ông ta đích thân làm phẩu thuật để lấy cây kim ra. Ông mang đến một bác sỹ tập sự để phụ tá. Vì các kim đã hoà tan với xương, cả giường mổ run bởi sức mạnh cần thiết để lấy chúng ra. Các bác sỹ nói Đại Pháp thật mầu nhiệm. Sau ba ngày, tôi rời nhà thương. Tất cả các bệnh nhân quanh tôi đều nói họ sẽ học Đại Pháp.

Buông bỏ chữ Tình và nâng cao Tâm Tính

Mẹ tôi mất khi tôi lên bốn tuổi, tôi được bà chị lớn nuôi tôi lớn khôn. Ngay sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, bà chị lớn của tôi mất và tôi bị cái chết của bà ảnh hưởng nặng nề. Sự chấp trước về chữ Tình này tạo cho tôi không thể tập Công và học Pháp. Tôi luôn chảy nước mắt. Khi tôi “ôm Pháp Luân” trong bài tập thứ hai, tôi nhìn thấy Pháp Luân với nhiều màu sắc qua thiên mục của tôi. Lúc đầy tôi nghĩ tôi bị có vấn đề về con mắt mà đã tạo ra ảo ảnh. Khi tôi xem nó cách nghiêm trang và bình tỉnh nhìn nó, Pháp Luân vẫn ở đó. Nó to, trong suốt, và rất sáng, và nó thay đỗi màu sắc. Tôi rất thích thú. Đó là một dấu hiệu rõ ràng của Sư phụ. Tôi không thể cầm nước mắt. Tôi nghĩ tôi phải học Pháp nghiêm trang, nếu không tôi không xứng đáng với sự cứu độ cực khổ của Sư phụ.

Trong khi tôi tinh tấn tu luyện Đại Pháp, vợ tôi bất ngờ qua đời đi sau khi bị đứng tim. Như vậy tôi mất đi hai người thân chỉ trong một năm. Sự xúc động này quá lớn đối với một người mà chỉ mới liệng đi các cây nạng. Các bệnh cũ tất cả đều trở lại và tôi không đứng dậy nổi. Tôi ngưng học Pháp và muốn kết liễu cuộc đời của tôi. Trong thời khắc nghiêm trọng đó, khi tôi ngồi định, Sư phụ tôi đã để cho tôi nhìn thấy rằng bàn tay và cơ thể tôi đều sáng trưng khi tôi làm thủ ấn. Khi tôi tập bài công thứ ba, “quán thông lưỡng cực”, có một luồng ánh sáng dài một thướt tây. Đại Pháp thật lớn lao và vượt bực! Tôi đã gặp được nó và cảm thấy vô cùng hảnh diện! Tôi quyết định đi theo Sư phụ, tinh tấn tu tiến, và chuyên cần tập Công và học Pháp.

Tín tâm kiên định bất động

Khi cuộc khủng bố Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu ngày 20 tháng bảy 1999, tôi tự hỏi tại sao người ta không cho phép tập luyện một thứ tốt như vậy. Vì vậy tôi đi Bắc Kinh để chứng thực Đại Pháp. Sau khi bị bắt và bị mang trở về nhà, tôi chỉ được thả ra sau khi con gái tôi bị rút tỉa hơn 6, 000 đồng nhân dân tệ. Sau đó người bí thư đảng và người giám đốc trường luôn đi đến nhà tôi. Họ kéo tôi đi lớp tẩy não. Tôi hỏi họ, “Khi tôi bị xương gãy và không thể ngồi dậy, các vị không đến thăm tôi. Sau khi tôi tập luyện Pháp Luân Công, tôi có thể lại ngồi dậy, nhưng chư vị đến. Đại Pháp đã cứu tôi. Tôi tu luyện kiên quyết trong Đại Pháp. Không ai có thể thay đỗi tâm tôi.” Sau đó, họ không đến nữa.

Trước đầu năm 2004, tôi thức dậy lúc 5:00 giờ sáng. Khi tôi đi ra ngoài để dán tài liệu về mang Giang Trạch Dân ra xử án, tôi bị lính kín núp lén bắt tôi. Tôi không nói họ tên và địa chỉ của tôi, nhưng chỉ nói họ về những ích lợi mà tôi đã nhận được. Vì tôi có chính niệm và không hợp tác với tà ác, họ gữi tôi đi sở cảnh sát thành phố. Tên giám đốc rất tà ác lúc đầu và giọng nói của ông ta cũng lớn. Tôi phát chính niệm trong tâm tôi. Sau một hồi, y thay đỗi thái độ và để cho nhân viên văn phòng nói chuyện với tôi. Giọng nói của họ cũng rất lớn và họ nổi nóng, nhưng tôi làm sáng tỏ sự thật với họ. Sau đó, một người trong họ xin lỗi tôi. Tôi nói với họ là tôi được hưởng rất nhiều trong sự tập luyện Pháp Luân Công và tiêu trừ tà ác sau lưng họ. Cảnh sát không tìm được gì. Vì vậy, họ không có chứng cớ, nên họ thả tôi ra. Khi tôi rời đi, tôi nói với họ, “Xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt!”

Viết ngày 5 tháng Chạp 2005

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/12/7/115957.html.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/12/26/68336.html.

Đăng ngày 6-1-2006; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share