Bài viết theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-11-2019] Tôi năm nay 65 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997.
Lần đầu tiên sau khi xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí, đột nhiên tôi cảm thấy màn hình như dừng lại và tôi nhìn thấy Ngài có mái tóc xoăn. Tôi nghĩ: “Đây chẳng phải là Phật Như Lai sao?”
Tôi tự trấn an mình rồi nhìn lại gần hơn, nhưng vẫn thấy giống như thế. Cảnh tượng đó liên tục xuất hiện.
Tôi cảm nhận rằng những lời giảng của Sư phụ thực sự tốt, nhưng tại thời điểm đó tôi chưa thể nhận thức rõ; vậy nên tôi chỉ muốn nghe. Sau đó, tôi bị đau bụng và tiêu chảy
Về sau, tôi nhận ra chính là Sư phụ đang tịnh hóa cho tôi! Sau khi tu luyện Đại Pháp được vài tháng, chứng suy nhược thần kinh và rối loạn nhịp tim của tôi đều biến mất. Da của tôi cũng trở nên sáng mịn hơn.
Tôi cảm thấy như nhận được một kho báu, và tôi thường mơ thấy mình đang bay và nhìn thấy rồng. Sau khi tu luyện Đại Pháp được một thời gian, tôi mơ thấy mình đang bay lên, nhưng cơ thể tôi lại không cử động được. Khi tôi bay lên một lần nữa có vẻ như đến đúng chỗ thì tôi có thể cử động.
Tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo chính quyền cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân bắt đầu điên cuồng bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không hiểu tại sao một môn tu luyện tốt như vậy lại bị bức hại.
Vào tháng 1 năm 2001, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được thực hành đức tin của mình. Sau đó, tôi bị cảnh sát bắt và giam giữ tôi trong một trại tạm giam một tháng.
Vào năm 2007, khi tôi nói chuyện với người dân sự thật về Pháp Luân Đại Pháp ở chợ thì có người đã tố giác tôi với cảnh sát. Tôi bị giam cầm trong một năm rưỡi.
Trợ giúp cứu chúng sinh bất kể khó khăn
Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp trực diện cho chúng sinh được hơn một thập kỷ. Ban đầu, tôi đi phát tài liệu Đại Pháp và đăng các bản tin.
Lúc đầu tôi hơi sợ, nhưng được sự khích lệ từ các học viên khác, nỗi sợ của tôi dần dần mất đi.
Một lần, tôi cùng mấy đồng tu đi đến một cộng đồng để phát tài liệu về Đại Pháp. Bởi vì khu vực này được quản lý chặt chẽ, nên những người lạ đều dễ dàng bị nhận ra. Vì vậy, việc cả nhóm chúng tôi tham gia cùng một lúc không phải là một giải pháp tốt.
Tôi quyết định đi một mình. Tôi thấy một số nhân viên bảo trì đang tưới nước ở vườn hoa công cộng và cửa vào các tòa nhà bị khóa. Nhưng ai đó làm việc ở một trong các tòa nhà đã để một cánh cửa mở. Vậy nên, tôi đã đi vào và phát các tài liệu ở đó.
Trên đường ra, tôi đi ngang qua các nhân viên bảo trì. Đột nhiên tôi cảm thấy căng thẳng và ngột ngạt. Nhận ra vẻ hoài nghi của họ, tôi cảm thấy như họ đang đến bắt tôi. Đột nhiên, tôi nghĩ: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý. Không ai được chạm vào ta!”
Ngay khi tôi có suy nghĩ đó, họ lập tức trở lại làm việc như thể họ chưa hề nhìn thấy tôi, và tôi rời đi.
Trong những năm gần đây, bất kể thời tiết thế nào, hàng ngày tôi đều ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp. Sư phụ luôn khích lệ tôi.
Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, những từ trong cuốn sách đều tỏa sáng. Điều này còn trở nên rõ ràng hơn vào ban đêm.
Vài năm trước, một người thân lớn tuổi trong gia đình tôi qua đời, và nhiều họ hàng và bạn bè đã đến dự đám tang. Nhân cơ hội này, tôi đã thuyết phục họ thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức của nó.
Sau đó, tôi bị mất tờ giấy có tên của họ trên đó. Tôi rất buồn và chạy đến một phòng riêng, quỳ xuống và cầu xin Sư phụ giúp tôi tìm nó.
Sau khi tôi bước ra khỏi phòng, tôi hỏi một người họ hàng rằng liệu cô ấy có nhìn thấy một mảnh giấy có viết tên trên đó không. Cô ấy bảo cho tôi về người đã nhặt nó lên và để nó ở đâu. Thật nhẹ nhõm! Tôi thầm tạ ơn Sư phụ! Sau khi bình tĩnh lại, tôi hướng nội để tìm xem vì sao tâm trí tôi bất ổn đến thế và tại sao tôi lại để mất thứ rất quan trọng này.
Hóa ra tôi từng nói chuyện với một người làm việc tại tòa án và cho rằng ông ấy thật đặc biệt. Sau khi thuyết phục ông thoái Đảng, tôi đã quá đỗi vui mừng và cảm thấy tự hào. Đây chính là kẽ hở bị cựu thế lực lợi dụng.
Đề cao tâm tính trong xung đột gia đình
Chồng tôi là con cả trong một gia đình có bảy anh chị em, và tất cả họ đều muốn đến gặp chồng tôi để được tư vấn về những điều quan trọng.
Anh ấy luôn nhiệt tình giúp đỡ họ, nhưng lại thờ ơ với gia đình tôi. Do vậy, tôi cảm thấy mình bị mất mặt và oán hận anh vì điều đó.
Trong mâu thuẫn, tôi đã không hướng nội. Thay vào đó, tôi lại dùng sự khoan dung của người thường để che đậy mọi thứ, và theo thời gian, tâm oán giận của tôi tăng lên.
Hàng năm vào tiết Thanh Minh, chồng tôi sẽ về quê để thờ cúng tổ tiên quá cố của mình. Và khi anh về, anh sẽ gặp lại anh chị em của mình. Nhưng tôi thì không bao giờ được mời đi cùng.
Trong tiết Thanh Minh năm nay, anh ấy mang rượu và những thứ khác từ nhà đi và mời anh chị em của mình đến một nhà hàng để ăn tối. Tâm tôi nặng trĩu!
Tôi nhớ rằng cả anh trai và em gái tôi đều đã mời chồng tôi ăn cơm, nhưng đổi lại thì chồng tôi không bao giờ mời họ. Tôi cố gắng bình tâm và quyết định sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với anh về điều này.
Khi chồng tôi về nhà, tôi hỏi: “Anh mời anh chị em đi ăn tối à? Sau khi kết hôn với anh mấy chục năm, anh thậm chí còn không muốn nói trước với em. Anh không nghĩ rằng anh đã đi quá giới hạn rồi sao? Anh không nghĩ đến cảm nhận của em sao?”
Anh ấy lập tức trách tôi ngày nào cũng đi ra ngoài để giảng chân tướng về Đại Pháp, thường không có thời gian để nấu các bữa ăn, và tôi đã khiến anh ấy lo lắng cho sự an toàn của tôi ra sao. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh ấy!
Tôi biết mâu thuẫn này không phải ngẫu nhiên, và tôi cần phải hướng nội. Tôi tìm thấy chấp trước của mình: “Chồng tôi đã không làm như tôi muốn, điều đó khiến tôi trở nên cáu gắt với anh ấy. Tất cả là do sự ích kỷ của tôi!
Thực ra, tôi đã không hoàn toàn loại bỏ chấp trước của mình về tật đố, oán giận, tranh đấu, giữ thể diện, cầu danh và tình cảm vợ chồng. Tôi còn tự bào chữa cho mình và muốn dùng những cách thức của người thường để thay đổi chồng. Điều này không phù hợp với tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” của Đại Pháp.
Sau đó, tôi hiểu mọi thứ phải tiến hành một cách tự nhiên và tu luyện bản thân chính là chìa khóa. Tôi biết tôi phải buông bỏ các chấp trước của mình!
Có lẽ Sư phụ thấy tôi muốn đề cao tâm tính của mình nên Ngài đã ngay lập tức an bài cơ hội cho tôi.
Gần đây, chị gái tôi đã nói với tôi về việc chị dâu tôi nói: “Tôi là người không tốt”. Ngay khi nghe thấy điều đó, tôi cảm thấy đau lòng. Trước khi mẹ chồng tôi qua đời, bà sống với chị dâu tôi. Sau đó, mẹ chồng tôi bị ốm nặng, và tôi đã chăm sóc bà suốt ngày đêm. Tôi cũng trả tiền thức ăn cho họ. Điều này xảy ra trong khoảng một năm đến khi bà qua đời.
Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không làm như thế. Tôi cố gắng bình tĩnh và hướng nội tìm tận gốc rễ chấp trước vào danh và giữ thể diện của mình. Tôi nhận ra tôi đã không được chị tôi tôn trọng.
Sư phụ giảng:
“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công.“ (“Cảnh giới”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Chẳng phải Sư phụ đã đẩy tôi lên thông qua những gì chị ấy nói sao? Tôi đã không nhận ra mà lại bực bội thay vì cảm ơn chị tôi. Tôi biết tôi nên chân thành cảm ơn bà ấy, vì bà ấy thực sự đã giúp tôi. Sau khi nhận ra điều này, tôi cảm thấy rất thoải mái, và khi nhìn lại, mâu thuẫn đó không là gì cả.
Những điều mà các học viên gặp phải đều không phải ngẫu nhiên. Luôn có những chấp trước cần phải loại bỏ.
Tôi đã chú ý nhiều hơn đến việc học Pháp. Và sau khi phát chính niệm lúc 6 sáng hàng ngày, tôi học thuộc Pháp trong một hoặc hai giờ trước khi ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp. Sau đó, vào buổi chiều, tôi học một hoặc hai bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân và các bài giảng khác.
Dưới sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã bước đi trên con đường tu luyện của mình được 20 năm.
Cảm tạ Sư phụ từ bi bảo hộ!
Cảm ơn các bạn đồng tu đã hỗ trợ tôi! Tôi sẽ bảo trì tu luyện tinh tấn và tiếp tục làm ba việc thật tốt để trở về nhà cùng Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/24/救人中不忘修心性-396182.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/28/183806.html
Đăng ngày 18-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.