Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-12-2019] Đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang trải qua khổ nạn, việc được các đồng tu hỗ trợ chính niệm là rất quan trọng. Tôi cảm thấy may mắn khi các học viên thường giúp nhắc nhở tôi đề cao trong tu luyện bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn. Họ giúp tôi tăng cường chính niệm và vượt qua khảo nghiệm.
Buông bỏ tâm sợ bệnh
Tôi bị giam trong một trại lao động cưỡng bức vào năm 2009. Do cuộc bức hại, tôi bắt đầu xuất hiện các triệu chứng bệnh. Tôi sợ nghiệp bệnh sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến Đại Pháp, sợ tôi sẽ chết và khiến gia đình buồn. Tôi lo lắng cho con trai tôi, vì chồng tôi cũng bị giam trong trại lao động cưỡng bức.
Tôi không được luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp ở trại lao động và chỉ có thể phát chính niệm trong giờ giải lao và đọc Pháp một chút vào ban đêm. Tôi không cảm thấy tự tin rằng mình có thể vượt qua khảo nghiệm. Tôi đã nghĩ về việc xin lính canh cho gặp bác sĩ của trại lao động.
Các học viên khác bị giam trong trại đã khích lệ tôi loại bỏ chấp trước và tin vào Đại Pháp. Nhờ sự khích lệ của họ, tôi có thể giữ vững một thời gian. Tuy nhiên, sau đó các triệu chứng lại xuất hiện, và tôi lại bắt đầu trở nên lo lắng. Chỉ sau khi chia sẻ với các học viên khác, tôi mới có thể bình tâm lại. Việc này diễn ra trong vài tháng.
Trong thời gian đó, tôi bị đau ngực, ngứa, khó thở và run rẩy. Ngực tôi như bị thiêu đốt, và trạng thái thân thể của tôi chuyển từ quá lạnh sang quá nóng.
Nhiều đêm, tôi chỉ có thể ngủ một vài giờ đồng hồ. Càng cảm thấy áp lực, các triệu chứng của tôi càng tồi tệ hơn. Tôi bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy mình bị chỉ trích trên sân khấu trong khi bị trói và cột lại bằng những ống kim loại dày.
Loại bỏ tâm lo lắng
Khi ngày 1 tháng 10 gần kề, một học viên nói với tôi: “Chị hãy khỏe lại nhanh lên. Chúng tôi đã thông báo cho tất cả những học viên ở đây và những học viên cùng quê chị tại các đội [giam giữ] khác phát chính niệm giúp chị.” Sự từ bi của họ khiến tôi cảm động sâu sắc.
Một ngày, trong khi đang nhẩm Pháp, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi sẽ bắt đầu lo lắng ngay khi xuất hiện bất kỳ triệu chứng nào. Tôi tự nhủ: “Tại sao mình lại lo lắng? Có phải do quan niệm người thường của mình không? Người thường tin rằng các triệu chứng là biểu hiện của bệnh nào đó. Cho dù quan niệm đó có khoa học đến đâu, nó có thể vượt trên Đại Pháp không? Đại Pháp vượt trên mọi khoa học thông thường.”
Sau đó, khi có những triệu chứng khiến tôi lo lắng, tôi bắt đầu nhẩm Pháp để loại bỏ tâm sợ hãi. Các triệu chứng giảm bớt mỗi lần tôi loại bỏ tâm chấp trước.
Sư phụ giảng:
“Ma nạn cũng không phải là ngẫu nhiên, tuyệt đối là để bỏ đi cái tâm nào đó của chư vị, sau đó khiến cho chư vị đề cao.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [1999])
Các học viên cũng nhắc nhở tôi không được chấp trước vào bất kỳ ai trong khi bị giam giữ. Sau đó, tôi đã ngừng lo lắng về con trai mình, và bài xích những suy nghĩ tiêu cực. Những vấn đề mà đã lấn át tâm trí tôi dần biến mất.
Đề cao tâm tính và loại bỏ khổ nạn
Sau khi được thả ra khỏi trại lao động cưỡng bức, tôi vẫn có tâm sợ hãi và không thể tu luyện tinh tấn. Điều đó đã dẫn đến một số khổ nạn.
Tháng 11 năm 2012, khi xuất hiện các triệu chứng nghiệp bệnh, tôi đã không đối đãi với bản thân như một người tu luyện và thiếu chính niệm. Tôi đã đến bệnh viện để điều trị.
Mùa xuân năm 2013, tôi ho ra máu. Lần này, tôi đã xin các đồng tu giúp đỡ. Thông qua chia sẻ và hỗ trợ của họ, tôi đã có thể có chính niệm.
Tôi luyện công ba lần một ngày và chỉ ngủ hai giờ đồng hồ mỗi ngày. Các triệu chứng đã biến mất sau hai ngày.
Năm 2016, khi tôi trải qua nghiệp bệnh lần thứ ba, tôi đã học Pháp và luyện công nhiều hơn. Tuy nhiên, tôi đã không thể vượt qua khảo nghiệm nhanh như trước. Tôi không biết phải làm gì.
Sau đó, một học viên đã chia sẻ những trải nghiệm của cô về cách cô đã vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh. Chia sẻ của cô ấy đã giúp tôi tự tin hơn. Tôi hiểu rằng mình cần phải buông bỏ tâm sợ hãi và ra ngoài để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.
Qua việc hướng nội, loại bỏ các chấp trước, tinh tấn đọc Pháp và tiếp tục làm ba việc, tôi đã có thể vượt qua khổ nạn.
Tâm tính của tôi đã đề cao khi tôi loại bỏ được những chấp trước vào danh, lợi, tình. Qua quá trình đó, tôi đã tăng cường tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp.
Loại bỏ tâm sợ hãi và quan niệm về bệnh
Tôi nhận ra rằng quá trình vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh cũng là quá trình buông bỏ quan niệm về bệnh. Cảm giác lo lắng mà tôi luôn cảm thấy trước đây thực ra là tâm sợ hãi – Tôi sợ bị bệnh.
Một lần, sau một vài ngày tăng cường học Pháp, luyện công và phát chính niệm, tôi không cảm thấy các triệu chứng nghiệp bệnh giảm đi. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
Một học viên nhắc tôi: “Đừng lo lắng, đó chỉ là nghiệp.” Tôi quyết định buông bỏ tâm sợ hãi, tiếp tục tinh tấn tu luyện và không để tâm đến các triệu chứng. Dần dần, các triệu chứng biến mất.
Thông qua trải nghiệm này, tôi dần minh bạch rằng các triệu chứng xảy ra đối với tôi là để loại bỏ tâm sợ bệnh.
Tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân và cảm thấy một lớp tâm sợ hãi khác được loại bỏ:
“Nguyên nhân chư vị không thoải mái chủ yếu là chư vị cứ lo sợ thân thể bản thân mình bị bệnh nào đó; kỳ thực ở trong thân thể xuất hiện những thứ rất mạnh mẽ, xuất ra đều là công, đều là công năng, còn có rất nhiều thể sinh mệnh. Nếu [chúng chuyển] động, chư vị sẽ cảm thấy thân thể phát ngứa, đau, khó chịu, v.v.; đầu dây thần kinh cảm giác rất linh mẫn; các loại trạng thái đều xuất hiện. Chừng nào thân thể chư vị chưa được vật chất cao năng lượng chuyển hoá, đều có các loại trạng thái [như thế], mà nguyên đây là điều rất tốt.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ đã giải thích cho chúng ta về “bệnh” từ rất lâu rồi. Tuy nhiên, những quan niệm người thường và nghiệp tư tưởng sẽ can nhiễu tư tưởng của tôi.
Tôi đã chú ý đến việc loại bỏ tâm sợ mắc bệnh. Tôi nhận ra rằng khi sợ hãi, tôi đang chiêu mời bệnh, và càng sợ hãi thì tình huống sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Sau khi trải qua một vài khổ nạn, tôi nhận ra rằng mình không nên sợ khi gặp những loại tình huống này. Thay vào đó, tôi nên hướng nội tìm nguyên nhân và đề cao.
Loại bỏ chấp trước hơn nữa
Một học viên từng nhẩm Pháp của Sư phụ:
“Rất nhiều người vì thế mà rời khỏi [thế gian], có oan hay không? Nhưng cũng không cách nào, họ không tinh tấn. Cũng có người rất tinh tấn, nhưng duy chỉ có mỗi vấn đề này, họ chính là không buông [tâm] được đến thế, do đó nó rất phức tạp. Những [phương diện] khác đều được rồi, riêng vấn đề này không đạt. Mọi người biết đó, tu luyện là giảng ‘vô lậu’.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Tôi dần minh bạch rằng các học viên nên loại bỏ hoàn toàn quan niệm về bệnh. Một người tu luyện đang trên con đường thành Thần không có bệnh. Sư phụ đã sớm tịnh hóa thân thể học viên từ vi quan, gạch tên khỏi địa ngục. Tất cả những gì chúng ta cần làm là tu tâm tính và cứu độ chúng sinh.
Nhìn lại, tôi nhận ra quan niệm về bệnh của mình mạnh mẽ như thế nào. Hiện giờ tôi đã minh bạch một học viên chân chính không có bệnh.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì mình minh bạch vấn đề và đề cao quá chậm. Tôi vẫn có chấp trước vào danh, lợi ích cá nhân, tình, truy cầu thoải mái và ích kỷ. Những chấp trước này cản trở tôi tu luyện tinh tấn. Tôi cũng nhận ra rằng nghiệp tư tưởng đang can nhiễu tôi tĩnh tâm học Pháp luyện công. Tôi cần loại bỏ những chấp trước và nghiệp tư tưởng của mình.
Tôi tin chắc rằng mình sẽ có thể loại bỏ những chấp trước của bản thân, nghiệp tư tưởng, và quan niệm về bệnh bằng cách đồng hóa với Pháp.
Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã cứu độ con! Cảm ơn các đồng tu đã khích lệ và giúp đỡ tôi vượt qua khổ nạn. Tôi hy vọng trải nghiệm của mình có thể giúp ích cho những học viên nào chưa vượt qua các triệu chứng nghiệp bệnh.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/1/396496.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/21/183718.html
Đăng ngày 17-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.