Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-02-2020] Khoảng 30 năm trước tôi tham gia các khóa cao đẳng tự học. Trong một khóa học, tôi viết một bài với tựa đề là “Vượt qua chính mình”, bài này đã nhận được phản hồi tích cực từ giáo viên của tôi. Nội dung của bài viết là một người cần phải vượt qua tính lười biếng và điểm yếu của anh ta để thành công trong sự nghiệp.

Năm 1979, sau khi học xong trung học, tôi thi trượt đại học, vì thế tôi trở về nhà và làm ruộng. Nhưng tôi bị trầm cảm vì tôi không muốn làm ruộng cả đời. Nông dân thì thường mệt mỏi, bẩn thỉu, và nghèo do làm ruộng. Với tương lại mịt mờ như vậy, tôi bắt đầu luyện viết và học các khóa tự học về nông nghiệp ở cấp cao đẳng. Tôi cảm thấy đây là hy vọng duy nhất của mình.

Với hy vọng đó trong tâm, không kể tôi ở nhà hay ở khu nhà máy bừa bộn u tối, không kể thời tiết khắc nghiệt đến đâu hoặc phải chịu đựng muỗi cắn, tôi vẫn quyết tâm viết lách và học tập. Nỗ lực của tôi không hề uổng phí vì 5 năm sau, tôi được chọn làm giáo viên ở một trường học nông thôn, và các bài viết của tôi được đăng.

Lý do tôi viết bài chia sẻ này là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đối mặt với vấn đề tương tự là vượt qua bản thân, mặc dù những mục tiêu hiện nay khác với những mục tiêu của 30 năm về trước. Hồi đó tôi vượt qua chính mình để đạt được những lợi ích cá nhân. Giờ đây tôi vượt qua chính mình để chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp, để hoàn thành thệ ước của mình, và giúp cứu độ thêm nhiều người hơn nữa.

Năm năm vừa qua, tôi quyết tâm luyện công vào giờ đồng bộ toàn cầu. Khi chuông đồng hồ kêu, tôi thức dậy. Và sau đó rửa mặt bằng nước lạnh, tôi trở nên đầy năng lượng.

Khi tôi muốn ngủ lại, tôi phải ép mình thức. Tôi có thể quyết tâm làm được thế khi tôi còn chưa phải là một học viên. Tại sao tôi không thể làm điều tương tự khi là một học viên đang trợ Sư chính Pháp?

Trong khi ngồi đả tọa, tôi sẽ không tháo chân nếu nhạc chưa kết thúc, cho dù chân đang rất đau. Tôi cho rằng nếu tôi tháo chân một lần, thì có thể sẽ có lần thứ hai và tôi không nên nuông chiều bản thân mình.

Vợ tôi bị hen suyễn hơn 30 năm. Trong một năm cô ấy có rất ít ngày vui vẻ. Cô ấy có thể bị bất tỉnh khi lên cơn hen xuyễn. Sau khi tu luyện Đại Pháp, bệnh tình của cô ấy không hề biến mất do cô ấy không thể vứt bỏ những chấp trước người thường. Tuy nhiên, kể từ khi tham gia vào buổi luyện công đồng bộ toàn cầu vào buổi sáng thì bệnh hen xuyễn của cô ấy đã khỏi hoàn toàn.

Một hôm tôi bị đau ở bàn chân mà không hiểu tại sao, và rồi đến đau chân và đau lưng hoặc đau đầu vào một hôm khác. Tôi biết đây là những khổ nạn mà Sư phụ an bài để khảo nghiệm tâm tính của tôi. Với tấm lòng quyết tâm, các triệu chứng bệnh tật của tôi đều biến mất mà tôi còn chẳng nhận ra.

Khi những lợi ích cá nhân của tôi bị mất, tôi biết rằng đó là do nghiệp lực của tôi và việc đó để trả nợ cho những người khác. Tôi bảo trì sự điềm tĩnh và buông bỏ nó. Khi họ hàng buộc tội cho tôi điều gì và tức giận với tôi, tôi biết rằng đó cũng là khảo nghiệm để đề cao tâm tính của mình.

Tôi cảm thấy quá may mắn khi tu luyện Đại Pháp, điều mà từ trước đến nay chưa từng có trong lịch sử. Chẳng có lý do gì để tôi thiếu tinh tấn và không có lý do gì để tôi không thể quay trở về nhà. Nếu chúng ta không thể vượt qua chính mình thì chúng ta sẽ hối hận mãi mãi. Tôi không thể để điều này xảy ra với tôi!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/20/399830.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/20/183707.html

Đăng ngày 16-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share