Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-01-2020] Năm nay tôi 82 tuổi và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Tôi chưa học hết bậc tiểu học vì thế trình độ văn hoá không cao. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 sau khi tham dự một buổi trình chiếu các băng giảng Pháp của Sư phụ và được dạy các bài công pháp. Tôi đã mua một cuốn Chuyển Pháp Luân. Mỗi khi tôi nhìn thấy những cảnh tượng thông qua thiên mục, tôi hiểu đó là Sư phụ đang khích lệ tôi. Lần đầu tiên mở cuốn sách đến phần Luận Ngữ, tôi nhìn thấy các chữ trong đó toả sáng lấp lánh. Tôi nhận ra đây không phải một cuốn sách thông thường. Tôi tự nhủ nhất định phải trân quý Pháp và tu luyện tinh tấn!
Khi tôi mở tới Bài giảng thứ nhất trong cuốn sách, khoảng không giữa các chữ biến thành màu xanh da trời và các chữ được viết theo lối Triện thể (một loại phông chữ truyền thống). Mỗi nét chữ, bao gồm cả dấu chấm câu, được tô bóng với nền màu xanh da trời. Tôi cảm thấy mỗi chữ giống như một tượng Phật, và mỗi trang sách là một tầng thứ khác nhau trên thiên thượng.
Tôi cũng nhìn thấy các Pháp Luân nhiều màu sắc xoay chuyển, đang điều chỉnh thân thể và thanh lý hoàn cảnh tu luyện ở nhà tôi. Vào năm 1998, khi tôi đang ngồi thiền ở một điểm luyện công tập thể, tôi trông thấy phần phía trên cơ thể mình xuất ra một cột công trụ giống như Sư phụ mô tả trong Chuyển Pháp Luân, và các mạch nới rộng khắp đầu ngón tay, hàng vạn mạch, ngang dọc giao nhau, và chúng trong suốt.
Sư phụ giảng:
“Khai mở đến huệ nhãn thông, [thì] chư vị không có bản sự như cách tường khán vật, thấu thị nhân thể, nhưng chư vị lại có thể thấy được cảnh tượng tồn tại nơi không gian khác. Vậy nó có lợi ích gì? Nó có thể tăng cường tín tâm luyện công của chư vị; [khi] chư vị thấy rành rành những điều mà người thường nhìn không thấy, [thì] chư vị hiểu rằng chúng thật sự tồn tại. Bây giờ thì dù chư vị nhìn được rõ cũng vậy, không được rõ cũng vậy, [thiên mục] sẽ được khai mở đến tầng này; đối với việc luyện công của chư vị đều có lợi ích”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Tôi minh bạch được Pháp lý rằng mỗi lần tôi nhìn thấy cảnh tượng trong không gian khác, đó là Sư phụ đang khích lệ tôi tăng cường tín tâm và tu luyện tinh tấn hơn. Tôi cũng ngộ ra từ Pháp rằng tôi không nên chấp trước vào thiên mục, truy cầu thiên mục hay nảy sinh tâm hiếu kỳ về nó.
Đối với tu luyện Đại Pháp, tôi ngày càng thêm tín tâm và trở nên rất tinh tấn. Ngoại trừ lúc làm việc nhà, toàn bộ thời gian của tôi là dành cho việc đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi nhanh chóng học thuộc Luận Ngữ. Tôi cũng nhiệt tình tham gia các hoạt động khác nhau để hồng dương Đại Pháp ở khắp nơi.
Các học viên ở các thành phố khác đã tới thăm chúng tôi. Tôi nói rằng: “Sau khi học Đại Pháp, tôi đã biết cách phóng hạ nhiều chấp trước khác nhau, coi danh, lợi, và tình rất nhẹ. Hiện tại tôi có nhà để sống và tôi không còn tranh chấp để được chia một phần từ ngôi nhà của mẹ mình. Hai chị gái tôi có thể nhận được toàn bộ ngôi nhà”. Các học viên khác cảm thấy trạng thái tu luyện của tôi rất tốt. Họ đề nghị tôi giúp họ tổ chức một nhóm học Pháp và luyện công. Có khoảng 50 người trong nhóm chúng tôi. Mỗi sáng tôi tới điểm luyện công trước để chuẩn bị cho mọi thứ sẵn sàng. Ngay khi mọi người đến, tôi bật nhạc luyện công và nhóm sẽ bắt đầu tập.
Tôi từng mắc phải đủ mọi loại bệnh trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Những thứ như hội chứng Meniere, thiếu máu, huyết áp thấp, và chóng mặt thường xuyên, tôi chỉ kể ra một vài cái tên như vậy. Ngoài ra còn có viêm quanh khớp và viêm dạ dày. Tôi cũng từng phải tiêm thuốc hai lần mỗi tuần.
Cuộc bức hại bắt đầu
Vào chiều ngày 19 tháng 7 năm 1999, khi tôi đang đọc đến phần Luyện công chiêu ma trong Chuyển Pháp Luân, chữ “giữ” chuyển sang màu đỏ. Tôi đã không ngộ được điểm hoá này của Sư phụ. Đêm hôm đó, một học viên ở thị trấn khác đã gọi điện cho tôi và nói rằng đã xảy ra những cuộc bắt giữ quy mô lớn trên khắp Trung Quốc và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ tịch thu toàn bộ sách Đại Pháp. Tôi ngay lập tức liên hệ với các học viên và nhanh chóng chuyển đi hơn 200 bản các bài giảng của Sư phụ. Một số cảnh sát đã tới lục soát nhà tôi nhưng không tìm thấy thứ gì bởi chúng tôi đã kịp thời giấu sách đi. Sau đó, tôi nhớ lại chữ “giữ” được cấu thành bởi hai phần: chữ “tay” ở bên trái và “ngôi nhà” ở bên phải. Sư phụ đã điểm hoá cho chúng tôi nên chuyển sách Đại Pháp đi nơi khác. “Mọi người nhất định phải chú ý …” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Cảnh sát đã bắt cóc tôi cùng hai điều phối viên và thẩm vấn chúng tôi. Họ hỏi chúng tôi rằng có bao nhiêu học viên đang luyện công. Chúng tôi nói rằng chúng tôi không biết bởi chúng tôi không ghi danh người tham gia. Chúng tôi không thu phí và mọi người có thể đến và đi hoàn toàn tự nguyện. Mọi người đang cố gắng để đạt được thân thể khoẻ mạnh và ước thúc bản thân chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi dành cả đêm ở đồn cảnh sát và được thả ra vào sáng ngày hôm sau.
Chúng tôi đã bị bắt cóc lần thứ hai. Một cảnh sát đe doạ tôi và nói: “Bà sẽ bị phạt và bị giam giữ”. Tôi nói: “Chúng tôi là người tốt. Hình phạt này là phi pháp. Tôi sẽ không chấp nhận và không thể chấp nhận nó”. Vào thời gian đầu của cuộc bức hại, chính quyền tập trung vào việc bắt giữ các phụ đạo viên. Khi cuộc bức hại bắt đầu với quy mô toàn quốc, nó thực sự khủng khiếp. Chúng tôi liên tục chịu áp lực nặng nề. Vào thời điểm đó, tôi có thể thốt ra vài lời chính nghĩa để chống lại cuộc bức hại thực tế là nhờ Sư phụ đã gia trì cho tôi!
Bức ảnh của Sư phụ xuất hiện trên bức tường
Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ là chưa từng có, tà ác và vô cùng tàn bạo. Hoàn cảnh tu luyện của chúng tôi đã bị phá hoại, và tất cả học viên đều phải đối mặt với khảo nghiệm tàn khốc. Sau ngày 20 tháng 7, ĐCSTQ đã nhắm tới mục tiêu là tôi. Điện thoại ở nhà tôi bị theo dõi. Nhà tôi liên tục bị lục soát phi pháp. Tôi bị đưa tới một lớp tẩy não và bị buộc phải trải qua sự tẩy não. Tôi cũng bị giam giữ bất hợp pháp.
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã treo một bức Pháp tượng của Sư phụ mặc một chiếc áo cà sa dài màu vàng ở trên tường nhà. Khi ĐCSTQ lục soát nhà tôi, họ đã lấy đi bức ảnh. Một ngày nọ, tôi đứng trước bức tường nơi từng treo ảnh của Sư phụ. Tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân tới trang có ảnh Sư phụ và nói: “Thưa Sư phụ, xin hãy hiển hiện hình ảnh của Ngài trên bức tường”. Ngày hôm sau, hình ảnh của Sư phụ mặc chiếc áo vest và thắt cà vạt giống như ảnh Sư phụ trong cuốn Chuyển Pháp Luân, đã xuất hiện trên bức tường, nhưng kích thước lớn hơn nhiều so với trong sách. Các học viên khác đã tới nhà tôi để xem bức ảnh. Mọi người đều cảm thấy kích động và được khích lệ bởi chúng tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang ở bên chúng tôi. Ngay cả bạn bè và người thân không tu luyện của tôi cũng nhìn thấy bức ảnh. Bức hình của Sư phụ trên bức tường đã có thể nhìn thấy trong khoảng gần ba năm cho tới khi tôi chuyển đi một nơi khác.
Vào năm 2001, cuộc bức hại trở nên vô cùng điên cuồng. Một số học viên phải chịu đựng áp lực cực đại và không dám ra ngoài luyện công nữa. Tôi vẫn kiên trì học Pháp và luyện công. Một buổi sáng nọ, khi tôi đang ngồi thiền, thông qua thiên mục tôi nhìn thấy hai hàng tướng sĩ mặc trang phục cổ đại đứng đối diện với tôi. Tôi nghe thấy một giọng nói: “Chúng tôi là những thiên binh thiên tướng đến từ Thiên thượng”. Ngày hôm sau khi tôi luyện bài công pháp đầu tiên và làm động tác: “Song long hạ hải” (Pháp Luân Công), từ thiên mục tôi nhìn thấy hai cột nước cao, và chúng trông giống như hai con rồng đang lặn xuống dưới biển!
Tôi thường xuyên nhìn thấy tấm khiên bảo vệ mà Sư phụ đặt quanh phòng tôi. Vào mùa đông, nó trông giống như một chiếc chăn, và vào mùa hè, nó giống một tấm lụa, trong suốt và sáng bóng. Cuộc bức hại đã diễn ra hơn 20 năm. Suốt những năm qua, Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi, ban cho tôi trí huệ. Bất kể cuộc bức hại có điên cuồng tới mức nào, chúng ta phải luôn vững tin vào Đại Pháp và Sư phụ.
Chính niệm thanh lý nghiệp bệnh
Năm 2011, mẹ tôi đã bị ngã và bị thương. Kết quả là, bà ấy không thể tự chăm sóc cho bản thân. Tôi đã tới giúp bà làm mọi việc bao gồm cả việc đi vệ sinh. Có một đêm, bà đi vệ sinh hơn mười lần và sau vô số lần như vậy, tôi cảm thấy kiệt sức. Tôi không thể cử động cơ thể. Con của tôi đã đưa tôi tới bệnh viện và họ đưa tôi đi chụp CT. Kết quả cho thấy tôi bị thoát vị đĩa đệm ở một số chỗ và tăng sản đốt sống. Bác sĩ bảo tôi ở lại bệnh viện để điều trị, nhưng tôi từ chối. Con tôi đã hỏi ý kiến của một bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng. Khi ông ấy nhìn thấy kết quả chụp X-quang của tôi, ông ấy nói: “Tình hình rất nghiêm trọng”.
Khi nằm trên giường, tôi bắt đầu nhẩm Pháp và cầu Sư phụ trợ giúp. Khi phát chính niệm, tôi phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực. Tôi đề nghị thiện giải những nợ nghiệp mà tôi đã mắc nợ trong quá khứ. Đêm hôm đó, tôi trông thấy một con sâu, dài khoảng năm centimet, với bộ lông dày lởm chởm, bò ra khỏi chỗ tôi bị thoát vị. Ngày hôm sau, tôi đã có thể đứng dậy và đi lại. Lưng của tôi đã trở lại bình thường.
Đòi lại công lý
Một buổi sáng tháng 2 năm 2015, tôi đã nhận được điểm hoá về việc nộp đơn kiện hình sự chống lại cựu lãnh đạo ĐCSTQ, kẻ đã khởi xướng cuộc bức hại. Khi tôi nói với những học viên khác, mọi người đã quyết định dùng tên thật của mình để nộp đơn kiện. Tôi không có trình độ văn hoá cao, nên tôi không biết cách viết đơn như thế nào. Nhưng tôi đã thử và thậm chí còn có thể giúp những học viên khác. Tôi chỉ viết về chân tướng: Sức khoẻ của chúng tôi được cải thiện ra sao sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi trở thành những người tốt, đóng góp cho cả gia đình và cộng đồng, chứng thực sự tốt lành của Đại Pháp, và nhiều điều nữa. Tôi cũng viết về việc các học viên bị bức hại và liệt kê toàn bộ những tội ác mà ĐCSTQ đã phạm phải. Các đơn kiện được trình bày rất trôi chảy.
Các học viên trong vùng chúng tôi đều đã lớn tuổi. Tôi cảm thấy chính niệm chính hành của chúng tôi được Sư phụ khích lệ. Sau khi chúng tôi đệ đơn kiện, tôi đã trông thấy bốn bình hoa: mai, lan, trúc và cúc. Theo truyền thống, những bông hoa này biểu trưng cho phẩm đức thanh cao của bậc quân tử. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi bằng cách sử dụng phép ẩn dụ này.
Khẩn trương cứu nhiều người hơn nữa
Bắt đầu từ năm 2017, mỗi khi tôi phát chính niệm hoặc ngồi thiền, thông qua thiên mục tôi thấy các bức tường và thiết bị trong phòng đều biến mất. Thay vào đó, căn phòng chật kín với hàng ngàn người. Tôi nói: “Tôi nghĩ các bạn tới đây để được cứu. Sư phụ Lý Hồng Chí hiện đang truyền Pháp Luân Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo, và các bạn sẽ được tiến nhập vào tân vũ trụ”.
Khi tôi thiền định, có nhiều người cùng ngồi thiền phía đối diện với tôi. Tôi nghĩ họ có thể là những chúng sinh có mối duyên tiền định với tôi. Họ đã minh bạch được Pháp Luân Đại Pháp rất quan trọng và muốn chủ động đồng hoá với Pháp. Một ngày nọ khi tôi phát chính niệm, tôi đã nhìn thấy một vị Đại Phật. Đó chính là Sư phụ đang ngồi trên một bông hoa sen khổng lồ. Sư phụ mặc một chiếc áo cà sa màu vàng, và có mái tóc xoăn.
Một lần khác khi tôi phát chính niệm và làm thủ ấn liên hoa, thông qua thiên mục, tôi nhìn thấy đầu ngón tay mình biến thành những cánh hoa sen màu hồng, và lòng bàn tay tôi có màu xanh nhạt, giống như một bông hoa sen đang nở. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi tu luyện tinh tấn hơn, và tôi không nên giải đãi. Tôi cần cứu được nhiều chúng sinh hơn nữa.
Trở nên tinh tấn hơn
Sư phụ giảng:
“… kỳ thực chỉ cần chư vị tu luyện, thì tôi chính tại bên thân chư vị. Miễn là chư vị tu luyện, thì tôi có thể có trách nhiệm với chư vị đến cùng, hơn nữa mỗi thời mỗi khắc tôi đều đang trông chừng bảo hộ chư vị”. (Giảng Pháp tại thành phố New York, Giảng Pháp tại Pháp hội Mỹ quốc [1997])
Tôi đã tu luyện hơn 20 năm và đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng ở không gian khác. Tôi mới chỉ viết ra một vài thứ mà tôi đã nhìn thấy để chứng thực từng lời Sư phụ giảng đều là chân thực. Cho dù hoàn cảnh tu luyện của chúng ta là yên bình hay bị tà ác bức hại tàn khốc, Sư phụ luôn bên cạnh chúng ta. Miễn là chúng ta đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài, Sư phụ sẽ khích lệ chúng ta. Nếu chúng ta buông lơi trong tu luyện hoặc không làm tốt, Sư phụ sẽ nhắc nhở chúng ta và giúp chúng ta ngộ ra điều đó.
Lấy ví dụ, vào năm 2018, tôi đã nhìn thấy một bản báo cáo ghi lại thành tích của mình. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang cảnh tỉnh tôi không được buông lơi và tụt lại phía sau. Tôi nhận thấy bản thân không muốn chịu đựng khổ nạn khi giảng chân tướng. Tôi đã viện đến nhiều cái cớ, chẳng hạn có nhiều người vứt bỏ các tài liệu giảng chân tướng, và camera có ở khắp mọi nơi. Kết quả là, hiện tại tôi phân phát được ít tài liệu hơn, và tôi đã không giảng chân tướng trực diện nhiều như trước nữa.
Có lần tôi nhìn thấy một người thông qua thiên mục. bà ấy khoảng 50 tuổi và nói cho tôi biết tên của bà. Tôi nhận ra mình phải cứu bà ấy, nhưng bà ấy sống ở rất xa. Tôi biết tôi đang sử dụng việc này như một cái cớ, cũng như nỗi sợ hãi đã ngăn cản tôi bước ra khỏi cánh cửa.
Sư phụ đã vì chúng ta mà gánh chịu quá nhiều. Tôi vẫn còn nhiều tâm chấp trước chưa loại bỏ được. Tôi vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn mà Pháp yêu cầu và tôi cảm thấy vô cùng hối tiếc. Tôi quyết tâm đột phá những chướng ngại này và làm tốt ba việc. Tôi sẽ trở nên tinh tấn hơn để không cô phụ ơn từ bi cứu độ của Sư phụ.
Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/8/398721.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/9/183155.html
Đăng ngày 24-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.