Bài viết của một học viên tại Washington, DC

Chia sẻ tại pháp hội Pháp Luân Đại Pháp tại Washington DC năm 2005

[MINH HUỆ] Kính chào sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên từ Washington DC. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi về giảng rõ chân tượng trên internet.

Hai năm trước đây, một bạn đồng tu sống ở ngôi nhà chúng tôi lúc đó đã nói với tôi rằng cô ấy đã học được một cách giảng rõ chân tượng thông qua Internet. Cô ấy là một nhân chứng sống trong việc giảng rõ chân tượng với một cô gái ở Trung Quốc trong một giờ đồng hồ. Tôi đã quá phấn chấn; Một cách mà một người tác động đến người Trung Quốc tuyệt vời! Tôi muốn cố gắng vượt ra khỏi chính mình, nhưng chat room trên internet công cộng, mọi người phải chờ để chuyển microphone từ một người nào đó trước khi được sử dụng microphone, đó là cơ hội để nói với người khác thông qua chat room. Thỉnh thoảng đến lượt tôi nói thì người phụ trách phòng chat (chat room) nhắc nhở tôi rằng microphone của tôi có sự cố và thỉnh thoảng tôi đã thức suốt đêm nhưng không có cơ hội để nói. Tôi đã rất buồn vì nhiều người chờ tôi [giảng rõ chân tượng] vậy mà tôi đã bị từ chối cơ hội để nói với họ.

Vài tháng trôi qua trước khi một học viên khác nói với tôi về ý kiến cá nhân về việc chat trong chat room đã làm tôi đã hứng khởi hẳn lên. Bây giờ chồng tôi đã nhắc nhở tôi về vấn đề này, rằng không an toàn khi tải phần mềm từ các website có nguồn gốc từ Trung Quốc. Tôi lại một lần nữa thất vọng bởi vì tôi biết chỉ một chút về các vấn đề liên quan đến máy tính, và tôi suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề này: một mặt, tôi muốn sử dụng máy tính để giảng rõ chân tượng, nhưng tôi cũng muốn tránh những ảnh hưởng của những người có ác ý đột nhập trái phép vào chiếc máy đã mà tôi đã sử dụng cho các công việc của Đại Pháp!.

Các học viên là các chuyên gia máy tính đều rất bận, và chồng tôi không có thời gian để giúp tôi. Tôi thấy rằng hệ thống âm thanh của máy tính tôi có sự cố nghiêm trọng. Hơn nữa, tôi đã có đường kết nối tốc độ cao, bây giờ địa chỉ IP của chúng tôi không phải là IP động vì vậy tôi phải hỏi các học viên về kiến thức máy tính sử dụng để trợ giúp tôi giải quyết các vấn đề đấy. Phải mất vài tháng trước khi tôi mới biết rằng thực tế rất dễ để làm mọi công việc – Tôi chỉ cần một máy tính và một địa chỉ IP riêng mà tôi có thể mua từ nhà cung cấp dịch vụ. Chẳng bao lâu tôi đã cài đặt đủ mọi thứ cần thiết. Hàng ngày có đến một hay hai chục người liên lạc với tôi, hi vọng để chat riêng với tôi. Tôi không muốn lỡ bất kỳ cuộc nói chuyện nào, vì vậy tôi có thể duy trì lịch biểu đều đặn.

Thỉnh thoảng, chuông điện thoại (từ máy tính) vang lên trong bữa ăn. Sau đó tôi lập tức tiếp chuyện. Những lúc khác điện thoại vang lên chỉ trước khi tôi ăn tối. Chồng tôi và con tôi sẽ chờ cho đến khi tôi kết thúc cuộc gọi. May thay họ đều là người tu luyện và họ hiểu. Thỉnh thoảng có các cuộc gọi khác vào buổi tối, và tôi không có thời gian để ngủ. Vì vậy tôi đặt một túi ngủ cạnh máy tính để nằm xuống và nghỉ ngơi trong khi nói chuyện với mọi người. Nói chung, tôi đã nói chuyện với rất nhiều người điều đó làm tôi tăng thêm nghị lực. Một lần, tôi đã ngủ trong khi một cuộc gọi, có thể bởi vì tôi quá mệt, Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy trời đã sáng và tôi vẫn còn đeo tai nghe. Tôi cảm thấy thật tồi tệ, vì vậy tôi đã gọi lại cho người đã nói chuyện với tôi trong lúc tôi ngủ thiếp đi để xin lỗi. Anh ta nói “Vâng, tôi cũng tự hỏi là sao tôi không thể nghe cô nói trong suốt cuộc nói chuyện”

Hàng ngày tôi nói chuyện với nhiều người từ Trung Quốc. Một số trong họ từng có ấn tượng không tốt về Đại Pháp. Một số thì không hiểu chúng ta và một số thì thậm chí còn nguyền rủa Đại Pháp. Sau khi nghe sự thật, họ đã thay đổi và trở nên đồng tình với các học viên Đại Pháp bởi vì họ đã hiểu về sự thật, và một số bắt đầu giúp đỡ chúng tôi. Một số khác thì muốn học Đại Pháp. Tôi cảm thấy rất vui cho họ và tôi không bao giờ ngừng việc sử dụng cách này để giảng rõ chân tượng.

Một người mà tôi đã nói chuyện đã gửi cho tôi một tin nhắn là “Tôi rất vui khi nói chuyện với cô. Cô đã làm tôi hi vọng vào cuộc sống tôi không biết cách nào để cảm ơn cô. Tôi hi vọng tôi sau này có thể lại nói chuyện với cô, thật là may mắn cho một ai đó nói chuyện với cô.”

Một người khác lại nói, “Tôi đã học được nhiều điều khi nói chuyện với cô hơn là học trong 10 năm ngày trước tại truờng. Hôm nay là một ngày đẹp nhất của toàn bộ cuộc đời tôi. Tôi mong chờ lại được nói chuyện với cô”.

Một người từ Cáp Nhĩ Tân nói với tôi rằng “Trước đây tôi đã hiểu sai về Pháp Luân Công. Sau nghe cô nói, Tôi đã thay đổi. Tôi muốn đọc sách [về Đại Pháp] của cô”

Một người khác từ Trung Quốc hết sức cảm kích. Anh ta nói “Trước đây tôi không hiểu về Pháp Luân Công, tôi đã từng tránh xa với một cách sợ hãi mỗi khi tôi thấy học viên Pháp Luân Công đến gần phía tôi. Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với cô, tôi đã hoàn toàn thay đổi tâm trí tôi. Tôi không còn sợ hãi nữa. Pháp Luân Công là tuyệt vời. Hôm nay tôi muốn trở thành học viên Pháp Luân Công.

Chat thông qua Internet cũng là một tiến trình tu luyện. Trước hết, khi trong tâm thanh tịnh thì hiệu quả sẽ tốt. Tôi không có kỹ năng giao tiếp với người khác; tuy nhiên, khi tôi vứt bỏ các chấp trước hàng ngày về quan niệm cũa mọi người khi giảng rõ chân tượng thì tôi thực hiện một cách sáng suốt. Dần dần, càng nhiều người hơn ca ngợi tôi. “chà, cô thật là am hiểu! Cô rất giỏi trong việc trình bày quan điểm và quan niệm cũa mình với người khác” và tôi trở thích thú vì ngày càng nhiều lời ca ngợi. Tôi bắt đầu thử thuyết phục người khác trong một vài câu và tôi càng ngày càng không gây được sự chú ý của người khác. Thỉnh thoảng tôi thậm chí đã cao giọng, cố gắng chiến thắng trong tranh luận. Rối một ngày, khi tôi đã ngừng việc giảng rõ chân tượng. Tôi cảm thấy rất thoả mãn về những gì tôi đã nói. Có người đã nói những điều ngược lại rằng “Tôi cảm thấy điều cô nói là tôn giáo.” Tôi cảm thấy rất khó chịu. Một thời điểm khác có người nói, “Thật ghê tởm! Suy nghĩ của cô bị đầu độc trầm trọng! Thế mà không biết ngượng!” Tôi nhận được phản hồi liên tục trong vài ngày. Cuối cùng, tôi đã bắt đầu tự hỏi tại sao mọi người lại có ấn tượng xấu như vậy.

Sư phụ đã nói, “Tôi không chỉ giảng Pháp, tôi còn để lại cho quý vị cách hành xử của tôi. Trong công tác, giọng nói, lòng tốt, và tính hợp tình hợp lý của quý vị sẽ cảm hoá lòng người; còn dùng mệnh lệnh thì không thể được!” Trích từ Tinh tấn yếu chỉ, “Tâm thanh tịnh” (Clearheaded-ness)

Tôi đã nhận ra rằng người thường không biết sự thật về Đại Pháp là do chúng ta. Khi chúng ta nói với họ, thỉnh thoảng họ quan tâm về thái độ của chúng ta hơn là những điều mà chúng ta nói. Cũng như xã hội con người ngày nay: Mọi người thường tranh cãi vì thái độ của người khác hơn là lời nói hay hành động thực tế. Chúng ta không thể cố gắng truyền đạt cho họ mọi điều mà chúng ta muốn để biết trong giây lát. Chúng ta lại càng không nên quan tâm đến cảm giác của họ dù họ có chấp nhận điều chúng ta nói hay không. Họ có thể sẽ phản ứng lại, vì vậy khi tôi ngộ ra vấn đề này, tôi đã bắt đầu giảng rõ lại với những người mà tôi đã nói chuyện một cách thân thiện. Tôi thảo luận với họ những điều họ quan tâm, và cuộc nói chuyện của chúng tôi trở nên cảm thông và chia sẻ.

Sau đó tôi đã nói chuyện với một sinh viên Trung Quốc làm việc ở ngoại quốc. Tôi hỏi cậu ta rằng nơi cậu ấy ở có phương tiện truyền thông giải trí bằng tiếng Hán chẳng hạn báo tiếng hán hay chương trình tivi tiếng hán, và tôi lý giải rằng tôi thường đọc báo Epoch Times. Cậu ta ngạc nhiên gần như thét lên “Epoch Times! Tôi không thích nó. Ở đây chúng tôi cũng có báo Epoch Times, mặc dù đây là một nước nhỏ. Họ phân phát bí mật những tờ báo miễn phí này tới nhà chúng tôi. Tại sao họ không làm chuyện đó công khai?” Tôi cười và đáp, “Tôi thậm chí đã nhận được nhiều tờ quảng cáo và tờ bướm lúc chiều khi tôi duyệt thư điện tử và chuyện đó vẫn diễn ra rất bình thường ở Mỹ. Bất cứ khi nào tôi thấy những tờ quảng cáo hay tờ bướm, tôi hình dung rằng có một số người phải sử dụng nhiều thời gian để thu thập thông tin, thiết kế, in ấn tư liệu và cuối cùng là chuẩn bị phân phát tới hộp thư của tôi. Họ đòi hỏi phải rất nỗ lực, vì vậy tôi cảm thấy như tôi biết được xuất xứ của nó khi thoáng nhìn các tư liệu của họ. Thực tế thì chúng tôi phải tới các cửa hàng tạp phẩm của người Hoa để lấy những tờ Epoch Times trong khu vực trong khi cậu thì cũng rất may mắn là được phân phát đến tận nhà.” Cậu ta không nói gì khác phản đối tờ Epoch Times nữa.

Sau đó tôi nói với cậu ta về Pháp Luân Công. Cậu ta lại hét lên “Pháp Luân Công! Có một số nguời tập Pháp Luân Công Trung Quốc ngồi xuống trước Lãnh xứ quán Trung Quốc trong thành phố của tôi hàng ngày, thậm chí ngay cả khi mùa đông lạnh giá và khi tuyết nặng. Họ kiếm được bao nhiêu mỗi ngày khi làm công việc đấy! Họ thật đáng thương!” Tôi cười và nói, “Trong khu vực của chúng ta, Washington D.C., một người già về hưu có thể nhận được một nghìn đô một tháng với việc trông trẻ. Và điều này không bao gồm là tiền ăn miễn phí và điều kiện thời tiết. Tại sao họ lại cứ phải ngồi đấy bên cạnh đường trong lúc trời nóng và mùa đông lạnh giá? Cậu nghĩ họ kiếm được bao nhiêu tiền để làm việc ấy?” Cậu ta nói “Tôi không làm chuyện đó”. Tôi phản ứng lại “Những người đấy từ bỏ cách sống tiện nghi và cơ hội kiếm tiền chỉ để thỉnh cầu an bình cho hàng nghìn học viên Pháp Luân Công [bị đàn áp] ở Trung Quốc. Tôi khâm phục họ, cậu có nghĩ vậy không?”. Cậu ta nói “Ồ, thế à. Nhưng tôi nghe nói là họ kiếm tiền để làm việc đấy”. Tôi nói, “Tôi là học viên Pháp Luân Công và tôi đi cũng đi thỉnh nguyện trước toà lãnh sự Trung Quốc. Không có bất cứ ai cho tôi một xu nào cả. Còn về cậu đã thử vượt qua chính mình như thế nào và cậu thấy thế nào nếu không ai cho cậu tiền? Điều đó thật rõ ràng với cậu rồi. Chính phủ Trung Quốc đã bịa đặt hoàn toàn với quá nhiều điều giả dối. Cậu sống ở ngoài Trung Quốc, vì vậy cậu có thể được xem video về ngày 4 tháng 6 năm 1989 tại quảng trường Thiên An Môn rồi” rất nhiều sinh viên và mọi người thiếu gia đình. Tuy nhiên, Yuan Mu, phát ngôn của bộ ngoại giao Trung Quốc tuyên bố rằng không có người nào chết tại quảng trường Thiên An Môn. Cũng như cái gọi là ném bom tự tử. Có chương trình trên ti vi đã phân tích toàn bộ cuộc ném bom. Cậu sẽ biết khi cậu xem chương trình ti vi về một sự kiện đã được dàn cảnh, dựng nên bởi Đảng cộng sản Trung Quốc.” Sau đó tôi đưa cho cậu ta địa chỉ website của chương trình Ti vi. Trong khi đó tôi đã bật chương trình cũng như đi bộ với cậu ấy, chúng tôi đã tán gẫu hàng tiếng đồng hồ. Cuối cùng cậu ta nói, “Trông cô là một người tốt Chân Thiện Nhẫn là tốt. Không ai có thể phê bình những người thực hành theo Chân Thiện Nhẫn. Tôi đã nhầm.”

Khi chúng tôi đọc đoạn đầu trong Chín bài bình luận về Đảng cộng sản (Cửu Bình), tôi cảm thấy như choáng ngợp bởi vì có rất nhiều vấn đề trong đấy và tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Tôi không đọc cẩn thận, và tôi nghĩ tôi sẽ sử dụng thời gian rỗi để học Pháp. Tuy nhiên, sau đó tôi đã ngộ ra rằng cần phải biết nội dung trong cửu bình. Tư tưởng tôi đã bị nhiễm thói xấu của văn hoá đẳng hàng chục năm. Khi tôi đọc nhưng bài bình này, tôi đã học được nhiều điều thực tế, điều đó đã làm thanh lọc tôi bởi những lập trường đúng đắn của mình. Tôi cảm thấy tôi hiểu tốt hơn về cửu bình sau khi đọc hai lần.

Một lần một người mà tôi đã nói chuyện đã hỏi tôi khi anh ta đang học ở ngoài Trung Quốc, “Này cô, không có vấn đề về vận động chống Trung Quốc (phản Hoa) trong khu vực của cô đấy chứ? “Tôi đáp, “Không. Tại sao?” Anh ấy tiếp tục “Một người nào đó gửi cho tôi bản cửu bình từ nước ngoài và hỏi tôi về thoái đảng. Không phải là chống Trung Quốc sao?” Tôi hỏi lại “Sau đó anh có thoái đảng không?” Anh ta nói là không, Sau đó tôi hỏi anh ta đã đọc cửu bình chưa, anh ta nói “Không, nó là chống lại Trung Quốc” vì vậy tôi tiếp tục, “Làm sao anh nghĩ đó là chống lại Trung Quốc nếu anh không đọc?” Tôi đã đọc hai lần, và tôi không nghĩ nó là chống Trung Quốc. Tôi nghĩ nó viết rất hay bởi lẽ nó rất rõ ràng logic vả lại có tài liệu dẫn chứng. Lấy lịch sử của cuộc chiến tranh xâm lược của Nhật Bản làm ví dụ; chúng ta được dạy trong trường rằng quân đội của Mao đánh chống lại quân đội Nhật và đã chiến thắng. Nếu nó đúng về mặt lịch sử, tại sao người Nhật lại đầu hàng Quốc Dân Đảng thay bằng Đảng cộng sản. Đảng cộng sản đã thay đổi lịch sử trong sách giáo khoa và nói dối chúng ta. Anh sống ở Trung Quốc và anh chỉ nghe theo tiếng nói của Đảng cộng sản, luôn luôn cho rằng quyền lợi của Đảng cộng sản là lớn và nó là đúng đắn. Một ai đó có quan điểm khác thì lại gán với cái nhãn chống cộng hay chống cách mạng.”

“Đảng cộng sản hiện đang chặn đường Internet và cấm mọi người dùng chảo vệ tinh, vì vậy làm sao mà người dân Trung Quốc có thể tiếp cận được với sự thật? Trong suốt ba năm đói kém trong những năm 1960, tướng Bành Đức Hoài làm cuộc nghiên cứu và viết báo cáo phơi bày những khó khăn nảy sinh do 70% tổn thất do Đảng cộng sản và chỉ 30% là nhân tố có liên quan đến thời tiết. Mao không thể khoan dung tướng Bành vì đã nói lên sự thật, vì vậy tướng Bành được gọi là chống cách mạng và bị đàn áp và tra tấn đến chết.’Chống cách mạng’ chỉ là cái nhãn hiệu, một công cụ để Đảng cộng sản sử dụng để giết hại và bắt phải im lặng. Hãy nhìn lại hàng chục năm sau khi Đảng cộng sản thâu tóm quyền lực: hết cuộc vận động quy mô lớn này sau cuộc vận động khác. Gần đây là cuộc vận động Đại cách mạng văn hoá, vụ tàn sát ngày 4 tháng 6 năm 1989 và đàn áp Pháp Luân Công. Hơn 80 triệu người dân Trung Quốc vô tội đã chết trong suốt những cuộc vận động này đông hơn so với cả hai cuộc chiến tranh thế giới gộp lại”

Khi tôi đề cập đến Pháp Luân Công, anh ta hỏi, “Pháp Luân Công là gì? Tại sao Đảng cộng sản quyết định đàn áp Pháp Luân Công?” sau đó tôi giải thích cho anh ta về Pháp Luân Công có thể nói rõ về Chân Thiện Nhẫn trong khi Đảng cộng sản thì Lừa dối, Tà ác và Bạo lực; và tôi cũng giảng rõ sự thật cho anh ta.

Sau đó tôi hỏi anh ta “Bây giờ anh nói xem ai là phản Trung Quốc? Đảng cộng sản là đồi bại. Nó hoàn toàn thối nát”. Anh ta nói, “Đúng vậy. Tôi nghĩ về hành động thì nó mua chuộc tất cả chính quyền và bòn rút tiền của nhà nước. Nhưng có điều gì đó mà chúng ta có thể làm? ” Tôi đáp “Tất nhiên! Thoái đảng! Anh có là đảng viên không?” Anh ấy nói, “Có; Tôi vào Đảng hơn 10 năm về trước.” Tôi nói với anh ta, “Có một tờ báo đã được xuất bản mà phạm vi ảnh hưởng xa và rộng gọi là Epoch Times. Nó xuất bản một loạt các bài gọi là Chín bài bình luận về Đảng cộng sản (cửu bình). Nhiều người Trung Quốc đọc cửu bình đã quyết định không thể ở với con quỷ Đảng cộng sản [lâu hơn được nữa]. Nhiều người đã tuyên bố trên Expoch times quyết định thoái đảng và các tổ chức có liên quan. Anh có biết là có hơn 2.8 triệu người đã thoái đảng và phần lớn họ đến từ Trung Quốc không?” Anh ta nói “Nhưng chẳng ai biết rằng tôi thoái đảng.” Tôi nói “Đó là bởi vì anh không biết. Mọi người sợ Đảng cộng sản sẽ trả thù. Tôi đã tình cờ gặp lại một người đến từ phía nam Trung Quốc, người ấy đã nói với tôi rằng tất cả đảng viên cô ấy biết đều đã thoái đảng. Cô ta nói với tôi là cô ấy cũng muốn thoái đảng và hỏi tôi là liệu Đảng cộng sản sẽ biết” Tôi đã gợi ý là dùng biệt danh thì chỉ có Trời biết, Đất biết và cô ấy biết. Cô ấy lập tức hỏi tôi để giúp cô ấy gửi lời tuyên bố thoái đảng tới Epoch Times.”

Sau đó tôi hỏi anh ta “Còn anh thì sao? Tôi khuyên cậu nên thoái đảng theo cách như vậy.” Anh ta hỏi, “Nhưng tôi sẽ không phải là giả dối nếu tôi không thoái đảng”. Tôi đáp “Anh sẽ như vậy. Người Trung Quốc xưa có câu: Thiện ác đều có báo báo ứng” Đảng cộng sản đã giết hại quá nhiều người vô tội. Nó sẽ bị trừng phạt. Nếu anh không thoái đảng thì anh chính là một thành viên của nhóm quỷ xấu xa này; Không đúng sao! Anh sẽ đối mặt với sự huỷ diệt cùng với nó, thậm chí cho dù anh không làm những việc xấu đó.”

“Sau chiến tranh thế giới lần thứ hai, nhiều đảng viên đảng Quốc xã (Đức) hùng mạnh đã bị bắt giữ và bị lĩnh mức án tử hình. Thậm chí ngày nay, có một tổ chức quốc tế nắm giữ nhiệm vụ vạch trần những điều sai trái của những đảng viên đảng Quốc xã đang ẩn náu. Họ thề rằng họ sẽ theo dõi và bắt từng đảng viên và từng thành viên có trọng trách của đảng Quốc xã, bất kể họ sống ở đâu và mất bao lâu. Trong thực tế, họ tìm thấy một đảng viên đảng Quốc xã tại Mỹ quốc năm ngoái, đó là một người già đã nấp dưới đảng Quốc xã hàng chục năm và đã trở thành một công dân của Mỹ. Tuy vậy, ông ta vẫn bị phát hiện. Anh đã chứng kiến thành Berlin xụp đổ và trước đó là sự tan dã của liên bang Xô viết rồi. Chẳng bao lâu nữa Đảng cộng sản cũng sẽ đưa ra công lý. Lúc ấy thì anh sẽ làm gì? Nếu anh muốn thoát đảng thì không nên chờ vào ngày mai. Hãy thoái đảng ngay bây giờ!” Anh ta nói, “Đồng ý. Tôi sẽ thoái đảng. Xin chỉ giúp tôi làm điều đó và tôi sẽ nghe theo lời khuyên của cô. ” Anh ấy đã đồng ý một cách khoan khoái.

Trong 2 năm trước tôi bắt đầu từ không biết gì về chat room trên Internet, và bây giờ tôi có thể sử dụng tự do như một công cụ. Tôi không thể làm điều đó nếu không có sự giúp đỡ và hỗ trợ từ các bạn đồng tu. Tất cả quá trình mà tôi đã làm đã minh chứng cho sự cao thâm và trí huệ của Pháp. Tôi hi vọng nhiều học viên nỗ lực tham gia chat với người Trung Quốc thông qua Internet. Hãy cố gắng tinh tấn và hoàn thành sứ mệnh lịch sử và lời nguyền của chúng ta dưới sự dìu dắt của sư phụ.

Cuối cùng, Tôi xin phép được chia sẻ với mọi người bài thơ của sư phụ.

“Khoái giảng”

Đại Pháp đồ giảng chân tướng,
Khẩu trung lợi kiếm tề phóng.
Yết xuyên lạn quỷ hoang ngôn,
Khảo khẩn cứu độ khoái giảng.

Lý Hồng Chí
2002 niên 8 nguyệt 21 nhật

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/7/25/106925.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/8/17/64019.html, https://pureinsight.org/pi/articles/2005/9/5/3299.html.

Đăng ngày 5-2-2006; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share